Hội hoạ trong con mắt người Trung Hoa là sự tổng hoà quan niệm về vũ trụ và con người trong đó hình vẽ là những biểu hiện cao cả về khả năng sáng tạo. Thành công rực rỡ của hội hoạ cổ Trung Hoa phải nói tới mảng tranh sơn thuỷ.
Để phát hiện và sử dụng nhân tài, hai phương thức chính được các triều đình phong kiến Việt Nam là tiến cử hoặc bảo cử và thi cử.
Nếu tay trái nhạc trưởng chuyển động như đang vuốt ve một con mèo, đấy là lúc nhạc công cần chơi đều ở một nhịp độ nhất định. Nếu tay trái giật giật như thái dưa chuột, họ không được chơi “bình bình” nữa.
Mong muốn được giàu có, có công việc ưng ý, có một gia đình đầm ấm… Dù có vẻ không giống nhau nhưng tựu trung lại, tất cả đều có liên quan đến cảm giác hạnh phúc mà con người truy cầu.
Phương Tây liên tục hiểu lầm nước Nga, bỏ qua một tinh thần bền bỉ được rèn luyện qua lịch sử – nơi thời gian và hy sinh được biến thành chiến thắng.
Điều thú vị và cũng là trớ trêu cho những kẻ cai trị thực dân là chính văn hóa Pháp và cuộc Cách mạng Pháp 1789 đã cung cấp, bồi đắp thêm vốn văn hóa và kinh nghiệm cách mạng cho Hồ Chí Minh trong cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc.
Dân ta sáng tạo trong kiến trúc xanh đến vậy, nhưng các KTS lại ít để ý điều đó. Ngược lại, chúng ta hay bị “choáng” khi nhìn thấy những tác phẩm của KTS nước ngoài với vật liệu đẹp, cây đẹp. Sau đó, chúng ta lại cố gắng để được “đẹp” giống như họ.
“Ai về địa phủ hỏi Gia Long / Khải Định thằng này phải cháu ông? / Một lễ tứ tuần vui lũ trẻ / Trăm gia ba chục khổ nhà nông…”. Lễ tứ tuần đại khánh của vua Khải Định đã gây ra sự phẫn nộ trên toàn quốc.
Múa rối là nghệ thuật trò diễn thông qua ngôn ngữ hành động con rối, phản ánh những nét sinh hoạt người nông dân với cây lúa nước, bên mái đình làng quê.










