Sau năm 1991, trên thế giới xuất hiện luận thuyết chính trị về “sự cáo chung của lịch sử” với hàm ý chủ nghĩa tư bản sẽ vĩnh viễn ngự trị trên thế giới, còn chủ nghĩa xã hội sẽ bị lịch sử đào thải.
Sau năm 1991, trên thế giới xuất hiện luận thuyết chính trị về “sự cáo chung của lịch sử” với hàm ý chủ nghĩa tư bản sẽ vĩnh viễn ngự trị trên thế giới, còn chủ nghĩa xã hội sẽ bị lịch sử đào thải.
Sự phát triển của một quốc gia chỉ có thể bền vững khi đặt trên nền tảng độc lập dân tộc và tự quyết. Không một thế lực ngoại bang nào có thể quyết định tương lai thay cho quốc gia đó.
Khi làn gió phấn khởi của “Mùa xuân Ả Rập” như người ta vẫn gọi cuối cùng cũng đi qua, thế giới có lẽ sẽ nhận ra một thực tế trần trụi rằng bộ máy điều hành tại khu vực này vẫn không có bước chuyển mình mới mẻ nào.
Nhạc khiêu vũ điện tử, đặc biệt là techno, có thể coi là biểu hiện của chủ nghĩa xã hội trên sàn nhảy. Khi giới trẻ tổ chức các bữa tiệc kín đáo trong nhà kho bỏ hoang, nó trở thành một phong trào dân sự cấp cơ sở…
Bàn về nhà nước xã hội chủ nghĩa, từ sự xuất hiện của nó song hành với dân tộc, bản chất của nó như bản chiếu rộng của con người, sự tồn tại của nó như hành động của con người đến việc tại sao độc lập là không có gì quý hơn.
Khi mô hình dân chủ phương Tây được xuất khẩu sang các khu vực khác, đặc biệt là các quốc gia chưa có nền tảng thể chế ổn định hoặc văn hóa chính trị tương đồng, kết quả thường là thảm họa.
Việc nghiên cứu các xu thế mới của các Đảng Cộng sản ở những quốc gia tư bản chủ nghĩa phát triển là một trong những cơ sở quan trọng để đánh giá tình hình phát triển của chủ nghĩa xã hội thế giới đương đại.
Khi Karl Marx kêu gọi “Vô sản toàn thế giới, đoàn kết lại!” vào năm 1848, công nhân trên thế giới hợp nhất lại chỉ có số lượng khoảng 10-20 triệu người. Ngày hôm nay, mọi thứ đã khác.
Hàng triệu năm đã trôi qua kể từ khi những con vượn người nổi tiếng của Darwin bắt đầu tập nói, tập đi bằng hai chân và dấy lên trong bộ não đang ngày một lớn tham vọng trở thành chúa tể thiên nhiên…