Ngành công nghiệp hỗ trợ của Việt Nam rất yếu kém. Các doanh nghiệp FDI và doanh nghiệp trong nước có mối liên kết lỏng lẻo. Phần lớn giá trị gia tăng không đi vào túi người trong nước mà chảy ra nước ngoài.
Tôi rất vinh dự khi được ở Việt Nam và đã đón 18 lần Tết Nguyên đán. Tôi coi trọng từng cái Tết vì đó là cơ hội để suy ngẫm, cầu nguyện, kết nối và tham gia vào các nghi lễ có ý nghĩa…
Cho đến một năm bỗng tôi bừng tỉnh, tự hỏi, nếu năm nay mình không đi Tết ai cả thì có làm sao không nhỉ. Nói là làm. Năm đó tôi không quà biếu ai cả. Rồi tôi hồi hộp chờ xem có sự cố gì xảy ra với mình không…
Nhiều năm trước, khi mới chập chững rời giảng đường đại học bước vào thế giới việc làm, tôi cũng hừng hực khí thế tham gia câu lạc bộ “bài trừ Tết”. Tết mang đến bao nhiêu phiền toái…
Hoa đào vẫn thắm đỏ như ngàn năm trước. Sao lòng người kêu Tết nhạt? Bởi, Tết nghìn năm rồi đã thành nguội nhạt hay lòng người vốn đã phai lạt, bay màu với tiền nhân?
Dù mang lại chút ít nụ cười, tôi cho rằng không nên dễ dãi chấp nhận sự cẩu thả và tùy tiện, lâu dần sẽ trở thành thói quen, khiến cho các không gian công cộng mất đi tính thẩm mỹ nên có.
Đó là câu hỏi nhiều người hỏi mà gần như không lời giải đáp. Bởi, tổ chức ghi lô đề không thật sự kín đáo, người tham gia đông, vậy tại sao chúng ta không thể xóa bỏ tệ nạn này được?
Nếu như ai cũng biết sống hướng thiện, biết rèn rũa cái tâm của mình tĩnh đi một chút, chịu thiệt đi một chút thì nhiều hê lụy đã không xảy ra.
Ra quán nước chè, có năm bàn thì tới bốn bàn người ta bàn tán xôn xao về chuyện đất đai. Hãi nhất là đất nông nghiệp, đất ruộng, đất ao hồ, đất rừng… cũng bị người ra đem ra mua bán, quy ra tiền.