Khả năng đối phó với kỹ năng tác chiến dựa trên AI của đối phương đang trở thành một lĩnh vực chiến tranh mới nổi, có ý nghĩa then chốt trong tương lai.
Khả năng đối phó với kỹ năng tác chiến dựa trên AI của đối phương đang trở thành một lĩnh vực chiến tranh mới nổi, có ý nghĩa then chốt trong tương lai.
Các nguồn tài nguyên khoáng sản chiến lược, đặc biệt là kim loại biển sâu, đã trở thành tâm điểm của các chính sách kinh tế và địa chính trị toàn cầu.
Hiện đại hóa theo kiểu Trung Quốc có thể không được đề cao ở phương Tây, nhưng khái niệm này được các nước đang phát triển và kém phát triển chấp nhận như một mô hình phát triển thành công.
Sự cạnh tranh ngày càng gay gắt giữa Mỹ và Trung Quốc về trí tuệ nhân tạo không chỉ là sự mở rộng của các tranh chấp thương mại, mà là một trận chiến có thể định hình lại động lực quyền lực toàn cầu.
Sau bốn năm, cuộc nội chiến ở Myanmar vẫn chưa thể tìm ra được cách giải quyết. Chính quyền quân sự tại đây đang gặp phải những vấn đề lớn khi mất quyền kiểm soát đối với một phần đáng kể lãnh thổ trong nước.
Nếu tiêm kích J-10C thực sự bắn hạ các máy bay Rafale xuất xứ từ Pháp của Ấn Độ, điều này có thể đem đến cái nhìn thực tế đầu tiên về cách công nghệ quân sự tiên tiến của Trung Quốc hoạt động.
Nhiều nước phương Tây đã bắt đầu nghiên cứu về mô hình quản trị nhân lực công của Trung Quốc và nhận ra những ưu thế rất lớn của mô hình này.
Nam Man, Đông Di, Tây Nhung, Bắc Địch tất cả đều không đáng nhắc đến, chỉ có Trung quốc mới là hạt nhân của văn minh. Điều này biểu hiện một loại chủ nghĩa xô-vanh chủng tộc.
Mặc dù là đối tượng bị Mỹ áp đặt thuế quan, nhưng áp lực từ chính sách này cũng tạo cơ hội để Trung Quốc đẩy nhanh quá trình nâng cấp và tái thiết chuỗi công nghiệp.
Sau năm 1949, việc đánh giá chữ Hán vẫn kế thừa truyền thống “Cách mạng chữ Hán” của phong trào Ngũ Tứ, tiếp tục cho rằng chữ Hán phức tạp rối rắm khó học khó dùng, cản trở phát triển giáo dục và khoa học…