Có người bảo, thời bao cấp, quanh năm là lo toan, vất vả, chỉ 3 ngày Tết là sung túc, nhàn nhã…
Có người bảo, thời bao cấp, quanh năm là lo toan, vất vả, chỉ 3 ngày Tết là sung túc, nhàn nhã…
Cái Tết của mới mấy chục năm về trước như vô cùng xa lạ với cái Tết hôm nay… Con người mình đã đổi thay? Cảm xúc của mình đã đổi thay? Bản thân cái Tết đã đổi thay? Hay là tất cả mấy cái đó?
Trước 1975, họ là lính Việt Nam Cộng Hoà. Chiến tranh biên giới nổ ra, họ lên đường sang Campuchia chiến đấu trong màu áo bộ đội Cụ Hồ…
Có hàng vạn người lính như anh Ph. đã hi sinh ở chiến trường đó, dang dở học hành, dang dở yêu đương và không phải ai cũng may mắn mang được chút tro cốt cát bụi về với đất mẹ…
Đêm đầu tiên trên chốt lại thức trắng vì sợ. Không thể lý giải được nỗi sợ hãi lạ kỳ đó. Đội hình phòng ngự rất thưa mỏng. 10 – 15m mới có một ụ chiến đấu. Vương trong mùi thuốc súng đắng nghét là mùi máu tanh và xác chết phân hủy…
Một năm nữa lại sắp qua rồi, giữa dòng đời hối hả, bộn bề, ai trong chúng ta cũng đã có những lúc tưởng chừng đuối sức vì công việc và áp lực cuộc sống…
Tháng 12/1991, Liên bang Xô viết đã không còn tồn tại. Tôi gần gũi với những ai đó hiểu rằng: quá khứ, cho dù nó có tốt đến đâu chăng nữa, sẽ không quay trở lại. Và vì điều này, một nỗi buồn dâng đến chỗ trái tim.
Sau đợt ném bom đêm 24/12/1972, Đế quốc Mỹ tuyên bố ngừng ném bom 36 giờ đón Giáng Sinh. Hà Nội vắng tiếng bom sau 7 ngày chiến đấu quyết liệt với pháo đài bay B-52.
Bác tôi không thích bài “đường ra trận mùa này đẹp lắm” của Phạm Tiến Duật. Bác bảo, bác là người lính, những con đường ra trận của bác thấy toàn máu, kiệt lực, mồ hôi và nước mắt.
“Đôrêmon”, “7 viên ngọc rồng”, “Dấu ấn rồng thiêng”, “Jinđô”, “Subasa”… là những bộ truyện tranh có sức hút mãnh liệt đối với nhiều thế hệ độc giả Việt Nam.