Tục ngữ Việt Nam có câu “Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”. Hóa ra sự tha hóa tiếng nói ở ta đã bắt đầu từ lâu lắm. Điều cần nói thêm là đến nay trong xã hội hiện đại, khuynh hướng này ngày càng phổ biến.
Tục ngữ Việt Nam có câu “Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”. Hóa ra sự tha hóa tiếng nói ở ta đã bắt đầu từ lâu lắm. Điều cần nói thêm là đến nay trong xã hội hiện đại, khuynh hướng này ngày càng phổ biến.
Tiền xử phạt vi phạm hành chính chẳng đáng là bao với những người đủ sức mua mô tô từ vài trăm triệu đến hàng tỉ đồng nên họ mặc sức “khoe mẽ”. Luật pháp cần có hướng xử lý mạnh tay và triệt để hơn để dẹp vấn nạn này.
Khi nước ngoài qua đây làm việc, lúc đầu họ đều có thái độ lịch thiệp và tôn trọng, tuy nhiên nhóm người Việt thường tỏ ra quá nể nang và nhún nhường trước “Tây”, khiến “Tây” trở thành như ông chủ.
Người dân Hàn Quốc trước đây cũng không phải có ý thức cao về bảo vệ môi trường. Trước những năm 2000, nếu bạn đậu xe hơi một lúc quanh khu sân vận động World Cup, ruồi nhặng sẽ bám đầy kính xe.
Mới hay, ngôn ngữ thực sự là tấm gương phản chiếu văn hóa dân tộc và tác động của luật âm dương (trong âm có dương, trong dương có âm; âm sinh dương, dương sinh âm) thật là rộng lớn và sâu xa!
Có vẻ như xã hội phát triển, nhịp sống nhanh hơn, nhiều tương tác hơn thì những vấn đề liên quan đến cảm xúc cũng xuất hiện nhiều hơn và người ta cần học cách quản lý nó.
Ở châu Á, đất nước của chúng ta đã đánh bại khả năng uống của những quốc gia được xem là “đầu lĩnh” về uống rượu như Trung Quốc, Hàn Quốc hay Nhật Bản.
Có lần tôi lên phường làm giấy xác nhận, vị trực ban hất hàm nói cộc lốc: “Chị ngồi xuống. Xin giấy cho ai? Xin để làm gì?… Cán bộ phụ trách bận rồi, tối chị quay lại”.
Tuần trước, tôi đến bưu điện ở gần nhà để mua vài cái phong bì gửi thư ra nước ngoài, thế nhưng vì lúc đó quá vội nên tôi đã không lấy 38 tiền trả lại…
Chìa khóa thanh lịch của một người nằm ở cách họ kiềm chế cảm xúc của mình. Dùng miệng lưỡi để làm hại người khác là hành vi ngớ ngẩn nhất.