Bạn hãy nói cho tôi nghe về “truyền thống và hiện đại” khi đứng ở một ngã tư nào đó ở TP. Hồ Chí Minh hay Hà Nội, Nha Trang hay Huế hoặc Ðà Nẵng, trước một cảnh tượng muôn màu hỗn loạn…
Bạn hãy nói cho tôi nghe về “truyền thống và hiện đại” khi đứng ở một ngã tư nào đó ở TP. Hồ Chí Minh hay Hà Nội, Nha Trang hay Huế hoặc Ðà Nẵng, trước một cảnh tượng muôn màu hỗn loạn…
Quan điểm phê phán thì cho rằng Việt Nam giả nghèo; quan điểm thiện chí thì thấy Việt Nam quá khiêm tốn; quan điểm thiên lệch cho rằng Việt Nam chưa có nền kinh tế thị trường đúng nghĩa.
Sau một thế kỷ mà thu nhập, địa vị cao hơn đồng nghĩa với việc sinh ít con hơn, thế giới đang chứng kiến sự thay đổi quan trọng: Người giàu bắt đầu sinh nhiều con hơn người nghèo.
Thật kỳ lạ khi chỉ có vài trăm mét đường, người Việt chúng ta vẫn phải lên xe máy, nhưng sau đó lại bỏ tiền, bỏ thời gian vào phòng gym để chạy.
Đâu là các yếu tố then chốt, và làm sao để tấm hộ chiếu Việt Nam có được thứ hạng cao như các nước láng giềng, như Brunei (hạng 21), Malaysia (12), hoặc Singapore (1)?
Việt Nam đã khá chậm chân, quá nửa thời kỳ dân số vàng đã trôi qua, thời gian để bứt phá không còn nhiều. Đây là lúc cần có cuộc cải cách đột phá về giáo dục đại học, giáo dục nghề cũng như KH&CN.
Những trở ngại đầu tiên của người phụ nữ trên con đường tham chính chẳng phải là sức khoẻ, chẳng phải là trí tuệ, năng lực mà lại là những hủ tục rất vớ vẩn.
“Con sang đường đúng vạch kẻ, giơ tay xin hẳn hoi, nhưng có ai chịu nhường đường đâu?”, thắc mắc của đứa con sáu tuổi khiến tôi “đứng hình”.
Người Việt Nam vẫn chủ yếu dùng cơ bắp để kiếm sống, hàm lượng chất xám, công nghệ ít. Chúng ta đang lún sâu vào “bẫy” gia công, lắp ráp ở đáy của chuỗi giá trị…