Mục đích bài viết này không chỉ đơn thuần so sánh hơn thua về hải quân hai nước mà còn vạch ra điều sai trái của nhà biên khào Trung Quốc Hàn Chấn Hoa.
Mục đích bài viết này không chỉ đơn thuần so sánh hơn thua về hải quân hai nước mà còn vạch ra điều sai trái của nhà biên khào Trung Quốc Hàn Chấn Hoa.
Cách đây chưa lâu, có bài báo cực kì tôn vinh Quan Vũ, coi ông ta là “bậc thánh nhân” bằng những lời lẽ “có cánh”: võ nghệ tuyệt luân không ai bằng, thần trí vô cùng anh linh…
Người Trung Quốc nói rằng, do họ có nền văn hóa ưu việt và sản vật phong phú nên các nước nhỏ xung quanh đã phải tự đến chầu.
Cái gọi là “Nam Man, Đông Di, Tây Nhung, Bắc Địch” tất cả đều không đáng nhắc đến, chỉ có Trung quốc mới là hạt nhân của văn minh…
Sự kiện bảy lần đi sứ Tây Dương của Trịnh Hoà là có thật. Nhưng chuyện Trịnh Hoà đánh chiếm Chiêm Thành và hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa vào năm 1413 chỉ là chiến dịch tuyên truyền bịa đặt.
Do thực tại địa lý, do hoàn cảnh nhân văn và lịch sử và do những quan niệm về chính trị, vấn đề biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc là một vấn đề vô cùng phức tạp và tế nhị.
Trung Quốc thời nhà Thanh từng dấn thân vào chiến tranh không chính thức với Pháp và phải nhận lấy kết cục thảm bại trên biển, dù lực lượng có phần hùng hậu hơn.
Khác với Việt Nam, văn hoá Trung Hoa được truyền sang Nhật Bản trong khoảng thế kỷ 6-7 chủ yếu theo ý nguyện của người Nhật.
Chiến tranh nha phiến là sự kiện mà chính người Trung Quốc gọi là “ô nhục” khi 20 vạn quân Thanh không đánh lại nổi chưa tới 2 vạn quân Anh, chủ yếu là Hải quân Hoàng gia.
Diễn ra từ tháng 9/1884 – 6/1885 nhằm kiểm soát khu vực Bắc Bộ của Việt Nam, Cuộc chiến tranh Pháp – Thanh kết thúc với phần thắng nghiêng về phía quân Pháp.