Không có khác biệt nhiều trong việc các quan chức Mỹ nói bao nhiêu lần về cuộc cạnh tranh với Trung Quốc, hay việc xoay trục, tái cân bằng châu Á. Điều quan trọng hơn là họ đang thực sự làm những gì.
Không có khác biệt nhiều trong việc các quan chức Mỹ nói bao nhiêu lần về cuộc cạnh tranh với Trung Quốc, hay việc xoay trục, tái cân bằng châu Á. Điều quan trọng hơn là họ đang thực sự làm những gì.
Có lẽ Trung Quốc là nguồn cơn bất đồng lớn nhất giữa Mỹ và ASEAN. Tất cả các nước Đông Nam Á, trừ Việt Nam, đã kiềm chế không công khai liên kết với Washington để đối mặt với Bắc Kinh.
Kịch bản tương tự tiếp tục lặp lại ở Afghanistan, khi quân đội chính phủ được Mỹ đào tạo trong 20 năm cũng nhanh chóng sụp đổ, sau khi sự hậu thuẫn quân sự từ Mỹ không còn.
Mấy năm qua, tuy quan hệ Mỹ-Việt đã có những bước tiến dài, nhưng phải đặt quan hệ song phương trong bối cảnh an ninh khu vực và bàn cờ chiến lược Mỹ-Trung.
Khi cạnh tranh Mỹ – Trung trở nên căng thằng, có thể sẽ xảy ra những cuộc chiến ủy nhiệm ở những mức độ khác nhau trên khắp châu Á. Trường hợp Bangladesh và Hàn Quốc gần đây có thể minh họa cho nguy cơ này.
Trong tinh thần phương Tây, phê phán chính là nỗ lực nhìn lại vấn đề/quan điểm/ý kiến từ một góc độ tiếp cận mới. Tâm thức Việt Nam thì ngược lại, thường hiểu ngầm rằng phê phán chính là “chê bai, miệt thị, coi thường”.
Chúng ta phải nghĩ gì về vũ khí hạt nhân nếu thành tựu to lớn đầu tiên này – sự đầu hàng đột ngột và kỳ diệu của Nhật Bản – hóa ra chỉ là chuyện hoang đường?
Vào lúc 4 giờ sáng ngày 28/3/1979, tai nạn tồi tệ nhất trong lịch sử ngành điện hạt nhân Hoa Kỳ đã bắt đầu khi một van áp suất trong lò phản ứng số 2 tại nhà máy điện hạt nhân Đảo Three Mile mắc lỗi và không thể đóng lại.
Nằm ở phía Bắc quận Manhattan của New York, khu Harlem nổi tiếng là một khu dân cư nghèo đói và tệ nạn của người da màu ở Mỹ thế kỷ 20.
Chính quyền của ông Biden đối phó thế nào trước sự quả quyết của Trung Quốc ở khu vực Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương, bao gồm cả Biển Đông?