Phật giáo là khởi đầu cho sự kết thúc của tư duy tôn giáo hữu thần và đại diện cho một sự mở rộng trong tiến trình tư tưởng thực sự của Marx và Engels.
Phật giáo là khởi đầu cho sự kết thúc của tư duy tôn giáo hữu thần và đại diện cho một sự mở rộng trong tiến trình tư tưởng thực sự của Marx và Engels.
Ở Ấn Độ cổ đại, Đức Phật thành lập một hình thức chủ nghĩa xã hội trong cộng đồng tu viện của mình mà nhìn chung có thể nói là hoàn toàn cộng sản.
Bàn về nhà nước xã hội chủ nghĩa, từ sự xuất hiện của nó song hành với dân tộc, bản chất của nó như bản chiếu rộng của con người, sự tồn tại của nó như hành động của con người đến việc tại sao độc lập là không có gì quý hơn.
Marx nổi tiếng với phát ngôn “mọi sự chỉ trích đều bắt đầu bằng sự chỉ trích tôn giáo”. Câu này thường được lấy làm xuất phát điểm của một quan điểm kết thúc bằng khẩu hiệu “tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân”.
Theo cách hiểu phổ biến của những người chống chủ nghĩa Marx, Karl Marx chịu trách nhiệm trực tiếp cho hàng triệu cái chết và trở thành một trong những kẻ sát nhân hàng loạt vĩ đại nhất lịch sử.
Một người đã cởi bỏ tham sân si trong thể xác và tâm trí, dĩ nhiên, theo định nghĩa, là một người “mang thuộc tính Cộng sản”.
Khi các nhà tư tưởng trên thế giới bị bó hẹp trong thời đại của mình, Đức Phật và Karl Marx đã nhìn xuyên bề mặt xã hội bằng tư duy nhân – quả để đạt tới sự hiểu biết về những phương diện lịch sử rộng lớn hơn.
Ngày xửa ngày xưa, có một ông lão tên Karl Marx. Ông ta thoạt nhìn hơi đáng sợ, nhưng thực ra lại rất tử tế và thông minh, có đôi phần giống với bác Hagrid trong Harry Potter vậy á.
Triết học Hegel là một hệ thống đồ sộ, bao gồm nhiều lĩnh vực nhưng thành tựu to lớn nhất của triết học Hegel chính là phép biện chứng.
Dù cho đạo đức tôn giáo bị hạn chế ở chỗ này hay chỗ kia đi nữa, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, quan trọng nhất chính là chức năng “trái tim của thế giới không có trái tim” của nó.