Khi thấy cảm xúc mạnh trỗi dậy, ta phải trở về tự thân, thực tập hơi thở chánh niệm, chế tác năng lượng chánh niệm để tự bảo hộ, có mặt đó cho cảm xúc. Đừng để cho cảm xúc chế ngự.
Khi thấy cảm xúc mạnh trỗi dậy, ta phải trở về tự thân, thực tập hơi thở chánh niệm, chế tác năng lượng chánh niệm để tự bảo hộ, có mặt đó cho cảm xúc. Đừng để cho cảm xúc chế ngự.
Chúng ta có thể chọn một cuộc sống nghèo hơn, trầm lắng hơn – để có được sự giàu có thực sự, một cách đầy tự nguyện, mà không phải đánh đổi phẩm giá của mình.
Tôi còn nhớ năm tôi lên sáu, một lần tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con người ta sống để làm gì?”. Câu hỏi ấy xuất hiện và ám ảnh suốt một thời gian dài trong đầu óc non nớt của tôi. Khi ấy, đối với tôi, mọi thứ chắc chắn phải có một câu trả lời duy nhất đúng.
Giống như bất cứ cỗ máy nào, bộ não của chúng ta cần được quan tâm chăm sóc để đảm bảo hoạt động tốt. Điều này có lẽ sẽ dễ thực hiện hơn rất nhiều nếu như có một bộ cẩm nang hướng dẫn bảo trì.
Sự thẳng thắn bộc lộ không chỉ là một vẻ đẹp nhân cách, đó là chỉ dẫn tới một tương lai bớt cô đơn hơn cho mỗi con người.
Trưởng thành, thực chất, là nhận ra rằng bạn vừa là bức phù điêu lại vừa là nhà điêu khắc, vừa là họa sĩ lại vừa là tấm chân dung, của chính cuộc đời mình.
Gìn giữ ngũ giới là tôn trọng nhân bản, là nếp sống văn minh, là nền tảng đạo đức. Một xã hội ứng dụng triệt để ngũ giới là một xã hội văn minh, chan hòa sự cảm thông và thương mến.