Việc Trung Quốc “giữ làm của riêng” không gian rộng lớn của Biển Đông sẽ dẫn đến các yêu sách tương tự trên các đại dương của thế giới.
Việc Trung Quốc “giữ làm của riêng” không gian rộng lớn của Biển Đông sẽ dẫn đến các yêu sách tương tự trên các đại dương của thế giới.
Đà Lạt trong hình dung của tôi – từ khi chưa đặt chân tới cho đến lúc trở thành nơi chốn quen thuộc – là xứ sở của mù sương, là thành phố hoa với những con dốc thơ mộng, những giai điệu nhạc êm đềm…
Ngược dòng thế giới thả nổi virus, Thụy Điển vừa đánh mất sinh mạng người dân, vừa tan vỡ về kinh tế, trở thành lời cảnh báo đáng sợ dành cho toàn nhân loại
Việc có ai đó cứ hô lên “Toang rồi” cho vui mồm rất đáng sợ. Hô hoán lên: “Cầu Giấy bị phong tỏa rồi” hoặc “Sân bay Đà Nẵng vỡ trận rồi” xong rồi sao nữa? Để làm gì?
Tôi không thấy nhà cầm quyền phải biện minh rằng mình đang “làm điều đúng đắn”, họ cứ thế làm. Đó tất nhiên không phải cách nghĩ của nền dân chủ Mỹ. Nhưng ngay lúc này, nó là cách tốt nhất.
“Ai chiếm được vịnh Cam Ranh, người đó sẽ chiếm được một nửa Trung Quốc, có thể kiểm soát được tuyến đường giao thông biển Á-Âu…”.
Các kiến trúc sư quy hoạch làm đẹp những vườn hoa, khu du lịch, nhà nghỉ mát đang nhìn về đâu khi để những thứ gớm ghiếc về thẩm mỹ tràn lan như vậy?
Phải chăng, tiếng kêu của các “ông lớn” đã át đi tiếng than của những người lao động, doanh nghiệp dân doanh nhỏ bé? Hay có ai đó nghĩ rằng, dân lao động quen chịu khổ rồi, khổ tý nữa cũng không sao?
Tôi thuộc thế hệ thanh niên Việt Nam đầu tiên lớn lên với Internet. Thật sự tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ thế nào nếu thiếu nó.