“Chủ nghĩa tư bản là một thứ xấu xa và chúng ta không thể điều chỉnh được sự xấu xa. Chúng ta phải loại trừ nó và thay thế nó bằng một thứ gì đó tốt đẹp cho tất cả mọi người, một thứ gì đó dân chủ hơn”.
Trung Quốc vẫn đau nỗi đau trong quá khứ. Trong mấy thập kỷ qua, họ đã củng cố một lực lượng hải quân mà họ tin là được chuẩn bị tốt cho sứ mệnh gột rửa “nỗi nhục trăm năm”.
Nếu có một quốc gia nào tồi tệ nhất trên thế giới và cần phải ban phát “dân chủ”, “nhân quyền” thì đó chẳng phải nước nào khác ngoài Ả Rập Saudi. Nhưng sao không có chuyện gì xảy ra vậy?
Có những trường hợp quy trình bị sử dụng như công cụ phục vụ cho những mục tiêu xấu xa. Thực tế đã ghi nhận việc lợi dụng quy trình để giết chết những ý tưởng sáng tạo tích cực, để ngăn cản việc đề bạt những người có tài, có đức…
Giới lãnh đạo Trung Quốc không được phép đánh giá thấp khả năng huy động sức mạnh tổng lực của Việt Nam khi chủ quyền quốc gia bị đe dọa và việc gây sự trên Biển Đông của Trung Quốc là nước cờ sai lầm chiến lược.
Nhà nước kiến tạo phát triển đang là thuật ngữ rất được ưa dùng. Tuy nhiên, nội hàm của nhà nước kiến tạo phát triển là gì? Và một nhà nước như vậy thì khác gì với Nhà nước mà từ trước đến nay chúng ta đã có?
Tôi đã sống gần 20 năm trong môi trường nhà nước và phần lớn thời gian trong đó được hưởng một thứ “đặc sản” của nền hành chính: bình bầu thi đua cuối năm.
Nguy cơ duy ý chí của nhiều tiêu chí “trong sạch, vững mạnh” khiến cho nó rời xa ý nghĩa tốt đẹp ban đầu của ngôn ngữ, mà trở thành những kết quả có tính hình thức.



