Chất chính trị cao nhất của văn nghệ nằm ngay trong bản thân nó. Làm thật tốt nghĩa là làm chính trị. Nói như Puskin. “Mục đích của thơ ca – đó là chính thơ ca…”.
Chất chính trị cao nhất của văn nghệ nằm ngay trong bản thân nó. Làm thật tốt nghĩa là làm chính trị. Nói như Puskin. “Mục đích của thơ ca – đó là chính thơ ca…”.
Tư tưởng mỹ học, sáng tạo nghệ thuật của Platon đã trải qua gần ba thiên niên kỷ nhưng vẫn là cơ sở cho mọi khuynh hướng mỹ học lớn trong mọi thời đại.
Sự phát triển của nghệ thuật là sự phát triển của sự trừu tượng, và sự phát triển của sự trừu tượng là sự di chuyển vào trong một thứ ngôn ngữ vô hình
Chúng ta vẫn thường nghe và nói: cảm quan đời sống, cảm quan tôn giáo, cảm quan nghệ thuật… “Cảm quan” đã trở thành cụm từ cửa miệng, nhưng để hiểu rõ nội hàm thuật ngữ thì không đơn giản.
Cần nhớ là không có một lĩnh vực sáng tạo, phát minh nào chỉ có toàn những cái đúng và cần phải thấy là sự trì trệ luôn triệt tiêu tinh thần phản biện, trong khi đó phản biện lại là tiền đề để phát triển…
Tâm lý học và Nghệ thuật là hai lĩnh vực nghiên cứu độc lập, song sự kết hợp hai thuật ngữ này đã tạo nên một khoa học mới “Tâm lý học Nghệ thuật”…
Để hiểu được một tác phẩm nghệ thuật thường không đơn giản và do đó cần có một số phương pháp giải thích nhất định để giải mã những bí ẩn đằng sau nó hoặc để hoàn thiện một câu chuyện về nó.
Quan niệm thẩm mỹ về cái Đẹp và triết lý sáng tác thơ, truyện của nhà văn Mỹ Edgar Allan Poe đã “nhập tịch” vào quan niệm nghệ thuật của nhiều nhà thơ, nhà văn lãng mạn Việt Nam từ những năm đầu thế kỉ 20.
Từ “Cổ điển” mang hàm ý rằng trong quá khứ, con người đã đạt tới sự tuyệt vời về nghệ thuật và ngày nay những công trình văn học, nghệ thuật liên quan tới truyền thống cũ đều được coi là cổ điển.
Cảm thụ thẩm mỹ là hoạt động mang đậm dấu ấn cái “tôi” cá nhân của chủ thể, gắn liền với những năng lực tinh thần chủ quan, với tình cảm, thị hiếu của mỗi người.