Chủ nghĩa can thiệp của phương Tây cho tới nay đã biến nhiều nước và vùng vốn ổn định trở thành những nơi bất ổn, mà nói trắng phớ ra là đang ngùn ngụt lửa.
Chủ nghĩa can thiệp của phương Tây cho tới nay đã biến nhiều nước và vùng vốn ổn định trở thành những nơi bất ổn, mà nói trắng phớ ra là đang ngùn ngụt lửa.
“OK, Zelensky là một diễn viên hài đáng yêu. Nhưng đừng để chúng tôi đi tham chiến trong khi ông trình diễn trên truyền hình”. “Putin thì lắm vũ khí đấy, nhưng ông không cần phải dùng chúng ở Ukraina…”.
Tuyên bố Nga đang “bị cô lập” có thể đúng ở châu Âu, nhưng xét về tổng thể thế giới và trong số các nền kinh tế đang nổi lên, thì dường như Mỹ mới là kẻ “bị cô lập” hơn.
Các nước đang phát triển phải đối mặt với những thách thức lớn như nạn đói, biến động chính trị và khủng hoảng nợ. Dịch bệnh COVID-19 và xung đột Nga – Ukraina càng làm những vấn đề này trở nên trầm trọng
Hai tháng sau khi Nga phát động chiến dịch quân sự đặc biệt tại Ukraina, Tổng thống Mỹ Joe Biden tuyên bố Moskva đang bị cô lập chưa từng có. Vậy đây có phải là thực trạng của Nga?
Mỗi quốc gia phải xây dựng được các chiến lược dài hạn và năng lực thực thi các chiến lược đó. Điều tối kỵ nhất đối với bất kỳ quốc gia nào là có một chiến lược tồi. Và Nước Mỹ cũng không phải là ngoại lệ.
Sự mở rộng của NATO và việc Nga không có khả năng cân bằng quyền lực thông qua một cuộc chạy đua vũ trang thông thường sẽ đẩy châu Âu đến ngưỡng cửa của một cuộc chiến tranh hạt nhân.
Cuộc xung đột Nga – Ukraina về cơ bản có thể được lý giải từ hai góc độ. Thứ nhất là từ góc độ chủ nghĩa hiện thực chính trị. Thứ hai là từ góc độ chủ nghĩa kiến tạo và chủ nghĩa tự do.
“Nếu không có quyết định mở rộng NATO về phía Đông bao gồm Ukraina, thì Krym và Donbass sẽ là một phần của Ukraina ngày nay, và sẽ không có chiến tranh ở Ukraina”.
Thuật ngữ “Chiến tranh Lạnh” ra đời năm 1947 và tưởng như đã bị xóa sổ khi Liên Xô ran rã. Tuy nhiên, cơn ác mộng này đã quay trở lại và có nguy cơ biến thành chiến tranh nóng tàn khốc giữa Mỹ và Nga.