Chưa bao giờ việc “phong thần” lại dễ dàng như hiện nay. Một con cá, rắn, cây cảnh, tảng đá,… đều có thể được thờ cúng, chiêm bái như những bậc thánh thần.
Con người cúng bái cầu an cho mình nhưng lại đem bất an cho kẻ khác thì liệu có tránh được luật nhân – quả?
“Phật tử vào chùa cúng vong linh, xin miễn đốt giấy tiền, vàng mã, hãy lấy số tiền chuẩn bị đốt chuyển thành tiền thật, cứu giúp người nghèo và học sinh vùng sâu, vùng xa”.
Không biết tự khi nào, nhiều người tin rằng mỗi năm xin được ấn đền Trần thì sẽ dễ được thăng quan tiến chức nên cố xin cho bằng được.
Các bậc thánh thần cũng được “xếp hạng” bởi khả năng ban phát. Người ta tìm đến họ để xin xỏ chứ không phải là để tìm sự thanh thản trong tâm hồn, hướng tới tổ tiên.
Không kinh sách nào dạy, không tôn giáo nào có quy định việc đốt vàng mã, nhưng nó được nhiều người thực hiện và ngày càng nặng nề hơn.
Thực trạng đốt vàng mã hiện tràn lan ở nước ta, nhiều nhất ở các tỉnh thành miền Trung, miền Bắc và một phần trong các cộng đồng người Hoa.
Cần phải có những giải pháp hữu hiệu để loại bỏ mê tín, dị đoan cũng như những đồn đại nhảm nhí ảnh hưởng tiêu cực tới tâm lý xã hội.
Nếu “trần sao âm vậy”, thì người Việt Nam đã ứng xử đúng với phong tục đốt vàng mã hay chưa?