Bị cướp – tại phong thuỷ. Phá sản – tại phong thuỷ. Vợ chồng lục đục triền miên – tại phong thuỷ. Con cái hư hỏng – tại phong thuỷ. Ốm đau bệnh tật – tại phong thuỷ…
Theo Phật giáo, tài lộc con người đạt được không có liên hệ gì đến niềm tin và sự thờ phụng Thần Tài hay bất cứ thần thánh nào khác cả.
Trước năm 1975 đội ngũ thầy bói hành nghề ở Sài Gòn rất đông đảo. Từ thầy bói gốc me, góc chợ, lăng, miếu, đình, chùa, khách sạn… cho tới thầy bói cao cấp được sự tín nhiệm của chính khách, nguyên thủ quốc gia.
Dù là người theo “Tây học”, nhưng do ảnh hưởng của vợ, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu rất coi trọng chiêm tinh, bói toán….
Một quốc gia dốt là một quốc gia yếu, mà u mê là một biểu hiện của dốt nát. Một dân tộc dựa dẫm thánh thần không thể nào là một dân tộc mạnh khỏe.
Họ tìm đến Đức Phật để cầu xin cho mình những giá trị thực tiễn như tiền tài, may mắn, địa vị… Họ thậm chí còn phân biệt Đức Phật ở chùa nào thiêng hơn.
Cái mà chúng ta đang thiếu là văn hóa, không phải thứ văn hóa nặng về khoe mẽ và chiều nịnh nhau mà là thứ văn hóa của trí tuệ.
Phật là mẫu mực của chân lý và đức hạnh nhưng giờ họ bắt Phật phải phục vụ, ban ân huệ cho con người dưới góc độ vật chất. Trước bàn thờ Phật họ gõ chiêng trống ầm ĩ làm rối loạn thế giới thanh tịnh…