Tiếng Việt hay như vậy, lý thú như vậy, nhưng thật đáng buồn: nhiều người đã không biết yêu quý nó.
Tiếng Việt hay như vậy, lý thú như vậy, nhưng thật đáng buồn: nhiều người đã không biết yêu quý nó.
Không phải ngẫu nhiên lễ Vu lan của đạo Phật trở thành lễ hội truyền thống của dân tộc. Cội rễ của lễ Vu lan, suy cho cùng, phải được xuất phát từ cái tình người, từ tâm hiếu là tâm Phật, hạnh hiếu là hạnh Phật.
Nhiều bà mẹ trẻ bây giờ, mỗi khi ru con ngủ chỉ ậm ừ trong cổ họng hay hát những bài không đầu, không đuôi…
Cứ đà này, đến thế hệ sau người Việt Nam sẽ dễ biến thành người nước ngoài… Bởi đơn giản là hiện nay trẻ em đang bị tiêm nhiễm thứ văn hóa lai căng xa lạ chứ không được bồi bổ dưỡng chất văn hóa thuần Việt.
Đem một hòn đá lên bàn thờ tổ tiên để ngày đêm khấn vái, mang hình tượng sư tử hung tợn của văn hóa ngoại đặt trong các di tích, đình chùa, công sở mình mà không hề biết gì về nó là một việc có lẽ chỉ nên xảy ra vào thời mông muội.
Chúng ta đang hối hả đi vào tương lai bằng cách sử dụng những công cụ kỹ thuật điên dại tiên tiến nhất, nhưng tư tưởng, tình cảm và phong tục tập quán vẫn còn gắn kết với quá khứ. Hiện tại và quá khứ đan xen vào nhau là sự cân bằng cần thiết.
Trong nền văn hóa của nhiều dân tộc trên thế giới cũng như Việt Nam, rắn là con vật có sức ám ảnh mạnh mẽ đối với đối với phong tục, tín ngưỡng của con người.
Bài chòi là nghệ thuật dân gian đặc sắc, là món ăn tinh thần của nhân dân Nam Trung Bộ. Nếu người Nam Bộ say mê và tự hào với Đàn ca Tài tử bao nhiêu thì người miền Trung cũng say mê và tự hào với nghệ thuật Bài chòi bấy nhiêu.
Phật giáo đã để lại dấu ấn sâu đậm trên nhiều lĩnh vực của đời sống xã hội, đặc biệt là ảnh hưởng khá đậm nét đến lối sống của người Việt.
Vấn đề ở đây không phải là của con sư tử đá. Vấn đề ở đây là ở toàn bộ môi trường xung quanh. Nếu người Việt nào cũng được giáo dục ý thức rành rọt về văn hóa truyền thống thì không cần phải đuổi theo nhắc nhở, cấm đoán họ về con sư tử Tàu.