Đa số những nghệ sĩ bỏ qua danh dự của mình để kể khổ kiếm tìm sự thương hại kia đều là những người lúc kiếm ra tiền thì tiêu xài hoang phí. Thậm chí, không ít người còn mê muội món đỏ đen, cá độ, hút chích…
Đa số những nghệ sĩ bỏ qua danh dự của mình để kể khổ kiếm tìm sự thương hại kia đều là những người lúc kiếm ra tiền thì tiêu xài hoang phí. Thậm chí, không ít người còn mê muội món đỏ đen, cá độ, hút chích…
“Bệnh oai” của con người rất đa dạng và oái ăm, lây truyền không kém gì virus. Nó có thể truyền từ đời này qua đời khác và không loại trừ ai!
Nhiều người chưa ý thức hút thuốc lá không chỉ làm hại cho bản thân mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe người xung quanh.
Tôi từng bị trợ lý mắng bởi vì không mời người ta sau khi họ mời rượu tôi, hay tôi từ chối uống vì thấy không muốn uống nữa. Họ cho rằng tôi không lịch sự và không muốn theo phong tục của họ.
Tính đố kị của người Việt quả thật đã làm cho những người tử tế muốn sống tử tế cũng khó, cũng khổ. Căn bệnh này ngấm vào máu thì thật nguy hiểm. Cứ vậy, không biết bao giờ Việt Nam mới phát triển được.
Tiền xử phạt vi phạm hành chính chẳng đáng là bao với những người đủ sức mua mô tô từ vài trăm triệu đến hàng tỉ đồng nên họ mặc sức “khoe mẽ”. Luật pháp cần có hướng xử lý mạnh tay và triệt để hơn để dẹp vấn nạn này.
Khi nước ngoài qua đây làm việc, lúc đầu họ đều có thái độ lịch thiệp và tôn trọng, tuy nhiên nhóm người Việt thường tỏ ra quá nể nang và nhún nhường trước “Tây”, khiến “Tây” trở thành như ông chủ.
Người dân Hàn Quốc trước đây cũng không phải có ý thức cao về bảo vệ môi trường. Trước những năm 2000, nếu bạn đậu xe hơi một lúc quanh khu sân vận động World Cup, ruồi nhặng sẽ bám đầy kính xe.
Ở châu Á, đất nước của chúng ta đã đánh bại khả năng uống của những quốc gia được xem là “đầu lĩnh” về uống rượu như Trung Quốc, Hàn Quốc hay Nhật Bản.
Có lần tôi lên phường làm giấy xác nhận, vị trực ban hất hàm nói cộc lốc: “Chị ngồi xuống. Xin giấy cho ai? Xin để làm gì?… Cán bộ phụ trách bận rồi, tối chị quay lại”.