“Lãi 100%”, “làm việc chỉ hai tiếng”, “rảnh làm bận nghỉ”, “không ôm hàng”, “không yêu cầu kinh nghiệm”, “250.000 đồng một ca làm”, “đa dạng đối tượng”…
“Lãi 100%”, “làm việc chỉ hai tiếng”, “rảnh làm bận nghỉ”, “không ôm hàng”, “không yêu cầu kinh nghiệm”, “250.000 đồng một ca làm”, “đa dạng đối tượng”…
Dù làm việc chăm chỉ và nỗ lực hết mình, một số người trẻ Hồng Kông vẫn khó có thể thoát khỏi vòng lặp đói nghèo vốn tồn tại qua nhiều thế hệ gia đình.
Số sinh viên tốt nghiệp tại Trung Quốc năm nay, vốn lớn hơn toàn bộ dân số của Bồ Đào Nha, sắp bước vào thị trường việc làm ít tươi sáng nhất trong nhiều thập kỷ.
Rất nhiều quốc gia muốn có được “bộ sậu” doanh nghiệp vừa và nhỏ thành công như mô hình Mittelstand của nước Đức. Tuy nhiên, sao chép mô hình này không phải là việc dễ dàng.
Phải chăng những người trẻ đang trở nên “liều mạng” hơn, hay các doanh nghiệp đang tận dụng khát vọng khẳng định mình của người lao động, hay chính COVID-19 đang lộ rõ những mặt tối trong xã hội hiện đại?
Nói là nhà ở xã hội cho người thu nhập thấp, nhưng đối tượng mua được lại không nghèo chút nào. Để tự kinh doanh, thổi giá tự do như hiện nay, thì biết bao giờ người nghèo mới mua được nhà để ở?
Ở ngưỡng tuổi 30, hàng triệu nhân viên công nghệ thông tin ở Trung Quốc đối mặt làn sóng đào thải. Họ buộc chấp nhận chế độ làm việc áp lực với ít phúc lợi hơn.
Phong trào rút ngắn giờ làm việc mỗi tuần xuống còn 4 ngày đang dần trở nên phổ biến ở nhiều nơi trên thế giới, đặc biệt là sau khi xem xét các ví dụ thành công gần đây.
Chất lượng tăng trưởng liên quan chặt chẽ tới chất lượng nguồn nhân lực. Việt Nam không thể thoát khỏi mô hình tăng trưởng thâm dụng lao động giá rẻ khi lực lượng chính ở các công xưởng vẫn chỉ học hết cấp ba…
Một chủ doanh nghiệp ở Việt Nam khăng khăng với tôi, thưởng Tết là cách anh khiến nhân viên gắn bó với doanh nghiệp hơn. Tôi lại không thích khái niệm gắn bó kiểu này vì chính tôi từng trải nghiệm.