Giao lưu văn hóa là điều cần thiết trong xu hướng toàn cầu hóa, tuy nhiên, sự giao thoa, tiếp nhận văn hóa từ quốc gia khác cũng cần phải có chọn lọc.
Một dân tộc mạnh trước tiên phải là một dân tộc biết sửa mình. Chỉ khi người Việt biết mổ xẻ, sửa sai những thói hư tật xấu trong ứng xử xã hội, chúng ta mới có cơ may trở thành một dân tộc tao nhã, thanh lịch.
Bao giờ thì những bậc phụ huynh mới hiểu ra thành tích là thứ áp lực, chứ không phải kết quả của sự học tập đàng hoàng? Bao giờ thì trẻ em được học những gì các em muốn, mà không màng đến tờ giấy khen loại khá hay giỏi?
Ngày nay, không khó để thấy trên Facebook hay Instagram một bài đại loại “tôi đã bỏ việc để đi chu du thế giới”, với những bức ảnh đầy màu sắc, các cốc kem Italy, các cô gái danh rộng tay trước cảnh đẹp hùng vĩ.
Nhiều bạn bè tôi có vẻ rất hào hứng thích thú với những cái tên Tây lạ hoắc, nào Amy, nào Annie, nào Johny… Tôi vẫn cứng nhắc và bảo thủ yêu cầu bạn bè và thầy cô gọi tôi đúng bằng cái tên thuần Việt mà cha mẹ đã đặt cho tôi.
Một đất nước 5 triệu dân mà chỉ trong thời gian ngắn đã thành lập cả một mạng lưới các khu công nghệ, từ một nước tụt hậu trở thành nước có nền kinh tế cạnh tranh số một toàn cầu đã minh chứng hiệu quả của mô hình synergy.
Chặt chém không còn là kinh doanh nữa, mà theo tôi phải gọi là trấn lột: khi chúng ta mua hàng hay dịch vụ với sự ấm ức do không thống nhất về giá cả, bị ép, đe dọa phải chấp nhận mức giá trên trời mà không có quyền từ chối.
Tiến sĩ để làm gì? Câu hỏi nghe chừng thừa thãi. Nhưng là câu hỏi thường gặp dành cho những ai đang dợm bước vào con đường “kiếm bằng Tiến sĩ”.