Từ chuyện “ăn trông nồi ngồi trông hướng”, “kính trên nhường dưới” cho tới những việc “kính lão”, mâm trên – mâm dưới… có thể thấy rằng văn hoá ăn cỗ của người Việt nói chung thực sự là rất phong phú.
Từ chuyện “ăn trông nồi ngồi trông hướng”, “kính trên nhường dưới” cho tới những việc “kính lão”, mâm trên – mâm dưới… có thể thấy rằng văn hoá ăn cỗ của người Việt nói chung thực sự là rất phong phú.
Khi số đông còn tắc lưỡi với tham nhũng nhỏ, coi chuyện đó là cảm thông được, thì chắc chắn vẫn sẽ còn những ụ nổi gỉ sét của Vinalines, những hợp đồng bán đất như cho.
“Chết nghìn lần cũng đáng”, “Không bằng súc vật”, “Nên bị thả từ tòa nhà cao tầng xuống đất”. Đó chỉ là một số ít bình luận quá khích dành cho bệnh nhân thứ 17.
Không phải cứ là người nước ngoài, người già hay trẻ nhỏ mới sợ phải tham gia giao thông ở Hà Nội mà chính người trẻ khỏe như tôi cũng đang cực kinh sợ…
Việc sử dụng ngôn ngữ đúng nơi, đúng chỗ là biểu hiện một hành vi văn hóa, chứ không đơn thuần chỉ là một công cụ giao tiếp. Dùng ngoại ngữ sai chỗ trước hết là không tôn trọng chính tiếng nói của bản thân mình.
Bắt nạt học đường đôi khi bị đánh đồng với trò đùa nghịch tuổi học trò. Trong nhiều trường hợp, thủ phạm không ý thức được hành động của họ nghiêm trọng và đáng xấu hổ ra sao.
Việc có ai đó cứ hô lên “Toang rồi” cho vui mồm rất đáng sợ. Hô hoán lên: “Cầu Giấy bị phong tỏa rồi” hoặc “Sân bay Đà Nẵng vỡ trận rồi” xong rồi sao nữa? Để làm gì?
Những người có “quan hệ rộng” có thể phát triển hội chứng “Mày biết tao là ai không?”. Những người này tự tin và cao ngạo đến nỗi họ bắt đầu tin mình được miễn trừ với pháp luật.
Sự an toàn của cộng đồng phải được ưu tiên hàng đầu để chấp nhận hy sinh những thói quen, thú vui và sở thích cá nhân trong một khoảng thời gian nhất định.
Khi chứng kiến cảnh một đoàn khách Châu Âu bị xua đuổi với thái độ rất thiếu văn hóa, bất cần biết họ là ai, từ đâu đến, tôi cảm thấy bầu không khí đặc quánh sự kỳ thị ấy đã trở nên đỉnh điểm.