Tuổi thơ chúng tôi lớn lên cùng những câu hát đồng dao giản dị, mộc mạc, chứa đựng một tâm hồn trong trẻo, một cái nhìn hồn nhiên trước cuộc đời.
Tuổi thơ chúng tôi lớn lên cùng những câu hát đồng dao giản dị, mộc mạc, chứa đựng một tâm hồn trong trẻo, một cái nhìn hồn nhiên trước cuộc đời.
Mỗi khi nhớ về tuổi thơ, mình lại nhớ những chuyến tầu điện leng keng, nhớ bà lùn hát xẩm trên tầu với những câu đối đáp chao chát nhưng đầy tự trọng!
Í ới rủ nhau lên phố Tô Tịch chọn mua con quay vào kỳ nghỉ hè là kỷ niệm khó quên của nhiều bé trai Hà Nội vào thời các phương tiện vui chơi giải trí cho trẻ em còn thiếu thốn.
Những chuyện làm đẹp thời bao cấp như dùng đũa cả để quấn xoăn tóc, bắt chấy bằng dầu hỏa… luôn là những ký ức khó quên của chị em phụ nữ Việt một thời.
Mỗi thế hệ đều có cách đọc truyện tranh của riêng mình, khu biệt. Cái thời truyện tranh của 8X đời cuối và 9X đời đầu đã qua rồi. Cái gì cũng biến chuyển cả.
Thị dân, nhất là thị dân ở những đô thị lớn như Hà Nội, luôn mang trong mình tố chất viên chức và tố chất con buôn, – hai nét bổ sung nhau, làm nên chân dung người thị dân, xưa kia cũng như hiện tại.
“Cuốn sách tuổi thơ, đọc mấy trang mà thấy lòng bình yên đến lạ. Sách Đạo Đức ngày xưa hay thế”. Đó là những lời nhận xét của cộng đồng mạng về bộ ảnh sách “Đạo Đức 1” cũ.
Tháng 12/1991, Liên bang Xô viết đã không còn tồn tại. Tôi gần gũi với những ai đó hiểu rằng: quá khứ, cho dù nó có tốt đến đâu chăng nữa, sẽ không quay trở lại. Và vì điều này, một nỗi buồn dâng đến chỗ trái tim.