Mỗi khi nước Mỹ tham gia chiến tranh, những người lính đều được tuyên dương như những người hùng vì đã có sự hy sinh lớn lao cho lợi ích “của quốc gia”.
Mỗi khi nước Mỹ tham gia chiến tranh, những người lính đều được tuyên dương như những người hùng vì đã có sự hy sinh lớn lao cho lợi ích “của quốc gia”.
Không thể khẳng định rằng chỉ một nhóm quốc gia – một thiểu số trong cộng đồng thế giới, sẽ quyết định các tham số, tiêu chí và phương hướng cụ thể cho cuộc sống trên toàn hành tinh.
Tham vọng của Mỹ luôn là thiết lập vị thế thống trị của mình tại khu vực thịnh vượng và đông dân nhất thế giới: lục địa Á-Âu. Và để làm được điều này, nước Nga phải bị chia cắt.
Học thuyết Đại Đông Á được Tokyo và quân đội Nhật đề xướng trong thời kỳ Chiêu Hòa để thực hiện tham vọng tạo ra một khối các quốc gia Châu Á do Nhật Bản lãnh đạo mà không phụ thuộc vào Phương Tây.
Tất cả các lựa chọn và hình thức dân chủ khác đều bị phương Tây từ chối một cách ngạo mạn. Trừ bản thân họ ra, tất cả những người khác đều bị họ coi là hạng hai…
Phương Tây đã lặp đi lặp lại trong nhiều thế kỷ rằng họ mang lại tự do và dân chủ cho các dân tộc khác. Mọi thứ hoàn toàn ngược lại: thay vì dân chủ là đàn áp và bóc lột; thay vì tự do là nô dịch và bạo lực…
Mạng sống của người Afghanistan có đáng giá không? Hay mạng sống của người Afghanistan không bằng người Ukraina? Hay do người Afghanistan không phải là người da trắng và theo đạo Thiên Chúa?
Suy cho cùng, ông Milosevic, cũng như Sadam Hussein (Iraq) hay Muammar Gaddafi (Libya) đều có chung số phận là bị “dân chủ phương Tây” hạ sát.
Một loạt các trường hợp điển hình từ phong trào Mùa xuân Ả rập đến “cách mạng sắc màu” tại Gruzia, Ukraina… thực sự là hồi chuông cảnh tỉnh cho các quốc gia có định hướng “phi tư bản chủ nghĩa”, trong đó có Việt Nam.
Chiến tranh Iraq 2003 là một cuộc chiến điển hình về nghệ thuật “tạo cớ” và khả năng “vượt mặt” Liên Hợp Quốc để hành động.