Tôi ngạc nhiên khi nhiều giáo viên thuê nhà cạnh trường để tiện dạy thêm, từ trẻ em đến người già đều biết, nhưng các cấp quản lý lại không. Đúng kiểu “phép vua thua lệ làng”.
Tôi ngạc nhiên khi nhiều giáo viên thuê nhà cạnh trường để tiện dạy thêm, từ trẻ em đến người già đều biết, nhưng các cấp quản lý lại không. Đúng kiểu “phép vua thua lệ làng”.
Cười cợt, vùi dập những ý tưởng như thế là một chuyện đáng buồn. Càng đáng buồn hơn, việc này đã trở thành một phản xạ, trong một thời đại mà người ta không muốn suy nghĩ quá nhiều…
Thời bao cấp, kinh tế tập thể là chủ đạo, những gì thuộc về tư nhân, tư hữu đều lạc lõng. Thời ấy bác sĩ chỉ làm nhà nước, không bao giờ có ý nghĩ khám bệnh tư.
“Nếu chúng ta chiến thắng trong một trận chiến nữa với người La Mã, chúng ta sẽ hoàn toàn bị hủy diệt”. Vua Pyrrhus xứ Epirus đã thốt lên lời nghịch lý này khi đánh bại người La Mã.
Tôi ngạc nhiên, khó hiểu vì nhiều bạn sinh viên với gương mặt sáng sủa thản nhiên làm ngơ, không chịu nhường ghế khi cụ già bước lên xe buýt.
Nước ta đã tiếp nhận cơ chế thị trường từ năm 1991, đến nay đã hơn 30 năm. Thế nhưng tư duy bao cấp trong quản lý nhiều lĩnh vực vẫn còn gần như không thay đổi, đặc biệt là đất đai.
Học theo văn mẫu, chép từng câu từng chữ của thầy và học thuộc lòng để đi thi. Xét cho cùng, lỗi không phải ở họ, lỗi là ở cách dạy và học sai lầm được dung dưỡng quá lâu trong nền giáo dục Việt Nam.
Dù đã thâm niên hàng chục năm trong ngành y, tôi lần đầu tiên nhìn thấy một trong những khía cạnh của thảm họa y khoa. Tôi cũng chưa bao giờ chứng kiến nhiều cảnh đau thương liên tiếp xảy ra như vậy…
Đô thị văn minh phải được hình thành từ những con người văn minh. Trong đó, cụ thể nhất là những con người đang sống trong nó và những con người đang nắm các trách nhiệm từ nhỏ đến lớn trong chính đô thị ấy.
Bạn có thể sẽ phải chửi thề khi đi qua những con phố ngập rác, nơi người đi bộ thường xuyên phải nhảy chân sáo xuống lòng đường để tránh hàng xe dựng ngay trước một quán ăn đang đông khách.