Có những lúc quá mệt mỏi vì những lo toan, chuẩn bị cho ngày Tết, tôi đã mong sao vài năm hẵng có một cái Tết. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, hạnh phúc lại nằm ở chính những lo toan, chuẩn bị cho ngày Tết ấy.
Có những lúc quá mệt mỏi vì những lo toan, chuẩn bị cho ngày Tết, tôi đã mong sao vài năm hẵng có một cái Tết. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng, hạnh phúc lại nằm ở chính những lo toan, chuẩn bị cho ngày Tết ấy.
Năm ấy, cầu Thăng Long vẫn đang xây. Chầm chậm, từ sân bay Nội Bài, chiếc com-măng-ca do Ðại học Tổng hợp cử đến đưa tôi về qua phía Nam Ðông Anh để đi qua cầu Ðuống.
Rồi đây thế hệ chúng tôi cả hai phía sẽ theo quy luật sinh bệnh lão tử, rồi đây đất nước này dành cho và chỉ là cho các thế hệ sau chúng tôi; chúng không liên quan gì tới những hận thù trận mạc bấy nay và cười diễu cha anh nếu còn cố chấp.
16/2/1979 (sau Tết Kỷ Mùi ít ngày) tôi mua vé máy bay đi Cao Bằng (lúc đó có đường bay Hà Nội – Cao Bằng), người bán vé cho biết không bán vé khứ hồi. Tôi nghĩ, thế là chiến tranh sắp đến rồi!
Năm đó, bố tôi, người cựu binh đã trải qua 7 năm đầy máu và gian khổ ở Tây Nguyên, lặng lẽ chuẩn bị cho ngày tổ quốc gọi ông một lần nữa…
Tôi nhớ nhất cái Tết năm 1966, khi ấy chiến tranh phá hoại miền Bắc mở rộng, người Hà Nội đi sơ tán khỏi thủ đô. Vì bố tôi là nhà văn, nên cả cơ quan Hội nhà văn sơ tán về thôn Bài Lâm, xã Hồng Quang, huyện Ứng Hòa…
Đêm 26 tháng Chạp năm 1972, lũ học sinh chúng tôi không ngủ, lên đê sông Hồng nhìn về Hà Nội đỏ rực lửa. Sáng hôm sau, cả bọn tức tốc đạp xe về Hà Nội…
Sau này khi nhớ lại đêm đó, tôi không bao giờ quên được khuôn mặt chị phụ nữ cùng những cảm giác đầu đời được một người khác giới ôm xiết.
Những chiếc bánh nướng thơm phức được bày biện cạnh ấm trà đặc quánh, xóm nhỏ sáng trưng ánh đèn… Cứ mỗi mùa trăng rằm tháng 8, những miền kí ức rực rỡ ấy lại thi nhau ùa về.