Liệu thế giới có thể tin tưởng vào một quốc gia ban đầu đã tìm cách che giấu dịch COVID-19 để rồi khiến nó lan ra toàn cầu hay không?
Liệu thế giới có thể tin tưởng vào một quốc gia ban đầu đã tìm cách che giấu dịch COVID-19 để rồi khiến nó lan ra toàn cầu hay không?
Trung Quốc đang từng bước tiến đến mục tiêu buộc cộng quốc tế chấp thuận các tuyên bố chủ quyền với Biển Đông. Cứ mỗi thập kỷ trôi qua, Bắc Kinh lại đạt được một bước tiến mới trong nghị trình của mình.
Đại dịch COVID-19 đã biến sự chia tách có chủ ý giữa Mỹ và Trung Quốc thành sự tan vỡ đầy hỗn loạn. Quá trình này đã được thúc đẩy bởi tư tưởng cứng nhắc của Tập Cận Bình và chủ nghĩa dân tộc của Donald Trump.
Hành động nguy hiểm và dễ được thực hiện nhất của Trung Quốc sẽ là liên kết các tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông với viện trợ y tế và kinh tế cho các nước đang phải đối phó với dịch COVID-19.
Có “sổ hộ nghèo”, Trung Quốc đang “chung mâm” với các nước nghèo nhất trên thế giới. Họ đang tranh phần với các nước “đang phát triển” thực sự và dùng lợi thế đó cạnh tranh với các nước “đã phát triển”.
Việc Trung Quốc khẳng định chủ quyền đối với Biển Đông vào thời điểm các nước trong khu vực đang phải vật lộn với đại dịch và dễ bị tổn thương thể hiện tầm nhìn hạn hẹp của nhà cầm quyền Bắc Kinh.
Tôi từng bồn chồn về việc người Trung Quốc thuê những cánh rừng ở vị trí quốc phòng quan trọng. Họ thuê xong, rừng bị rào lại.
Trong bối cảnh thế giới, đặc biệt nước Mỹ đang quay cuồng với đại dịch COVID-19, những hành động của Trung Quốc càng chứng minh cho giả thuyết về chiến lược khiến Mỹ phải “dàn trải quá sức”.
Dịch COVID-19 đã đẩy quan hệ Trung-Mỹ vào giai đoạn tồi tệ mới. Sự thiếu hụt lòng tin chiến lược ngày càng nghiêm trọng; bầu không khí giữa hai bên ngột ngạt chưa từng có.
Nếu Mỹ và Nhật Bản – nền kinh tế lớn nhất và lớn thứ ba thế giới – di dời hoạt động sản xuất ra khỏi Trung Quốc, thì nền kinh tế lớn thứ hai thế giới này sẽ phải chịu tác động vô cùng to lớn.