Biên giới phía Tây Trung Quốc, gồm các tỉnh Tân Cương và Tây Tạng, cùng các khu vực giáp với Afghanistan, Pakistan, Ấn Độ và Trung Á, giữ vị trí chiến lược đặc biệt trong chính sách an ninh quốc gia của Bắc Kinh.
Biên giới phía Tây Trung Quốc, gồm các tỉnh Tân Cương và Tây Tạng, cùng các khu vực giáp với Afghanistan, Pakistan, Ấn Độ và Trung Á, giữ vị trí chiến lược đặc biệt trong chính sách an ninh quốc gia của Bắc Kinh.
Trong vài năm trở lại đây, Trung Quốc đã thể hiện những bước đi mới trong ngoại giao, phản ánh một quá trình đổi mới sâu rộng nhất kể từ sau thời kỳ cải cách và mở cửa.
Năm 1895, Trung Quốc bị đánh bại bởi Nhật Bản, một kẻ xâm lược bé nhỏ mà người Trung Quốc gọi một cách miệt thị là wa (người lùn). Cuộc tấn công này là cú sốc không thể chấp nhận nổi.
Cái gọi là “Nam Man, Đông Di, Tây Nhung, Bắc Địch” tất cả đều không đáng nhắc đến, chỉ có Trung quốc mới là hạt nhân của văn minh…
Từ nổ bom nguyên tử cho tới nổ bom khinh khí, nước Mỹ cần 7 năm 3 tháng, Liên Xô cần 4 năm, Anh cần 4 năm 7 tháng, Trung Quốc chỉ cần 2 năm 8 tháng (16/10/1964 — 17/6/1967).
Có thể người ta còn tranh cãi về Lê Duẩn ở vài vấn đề, nhưng ý chí kiên cường và tinh thần cảnh giác cao độ trước chủ nghĩa bá quyền Trung Quốc, thì ít người nghi ngờ…
Isaac Newton từng nói “Nếu muốn nhìn thấy xa hơn, hãy đứng trên vai của những người khổng lồ”. Điều này ngày nay vẫn hoàn toàn đúng và sẽ luôn đúng.
Khái niệm “khủng hoảng hệ thống” không đơn thuần mô tả một cuộc suy thoái kinh tế hay khủng hoảng chính trị tạm thời, mà phản ánh một hiện tượng phức tạp và đa chiều
Người Trung Quốc rất nhẫn nại, họ đã từng nén nhịn trước sự cai trị hà khắc của nhiều triều đại phong kiến kiến và cũng rất giỏi chịu đựng trước những thảm cảnh của quốc gia, dân tộc, trước những giai đoạn chiến tranh hỗn loạn.
Vị trí địa lý của Trung Quốc vô cùng thuận lợi để tạo ra một cường quốc hưng thịnh suốt chiều dài lịch sử nhân loại. Tuy nhiên, nước này cũng có một điểm yếu lớn về mặt địa lý.