Báo The Atlantic của Mỹ giật tít: “Tại sao một cái sừng tê giác tốn 300.000 USD? Vì người Việt nghĩ nó chữa được bệnh ung thư”.
Báo The Atlantic của Mỹ giật tít: “Tại sao một cái sừng tê giác tốn 300.000 USD? Vì người Việt nghĩ nó chữa được bệnh ung thư”.
“Em làm bên Finance.” “Chị sẵn sàng settle down rồi.” “Cái đó rất là fix.” “Cậu ấy rất passive.” “Cái background của em ấy là gì?” “Chị ấy hơi hơi pessimistic.” “Tao có advice cho mày”…
Rất nhiều học sinh thành phố, đô thị hiện nay, sướng quá: chẳng phải làm gì, cũng chẳng thiếu thứ gì… Lúc nào cũng được bố mẹ chuẩn bị cho đến tận… “chân răng”.
Có thể người Hàn không có ý miệt thị phụ nữ Việt mà đó chỉ là cách họ ví von, nhưng là một người con gái Việt – tôi không khỏi cảm thấy buồn và xấu hổ.
Một nhân viên kỹ thuật người nước ngoài có lần vào kiểm tra nhà vệ sinh nữ, đã nhún vai: ‘Chúng mày không khá nổi là vậy!’.
Mỗi quốc gia đều có những vấn đề của riêng mình, thậm chí là vấn nạn, nhưng bạn sẽ làm gì khi những từ như ‘tởm lợm’ được dành để nói về đất nước của bạn?
Có mấy thím tám ở ngoài không đã, mua vé vô xem phim mà ngồi kể chuyện gia đình, chồng có bồ nhí, nói xấu đồng nghiệp, hàng xóm…
Bạn bè đứa nào cũng iPhone, mình lạch cạch mấy con dế lởm thì nhục lắm, dù có phải ăn mỳ tôm trừ bữa cũng phải cố sắm một cái.
Tôi đã từng sống ở Châu Âu hơn chục năm. Tôi có người bạn Tây nó nhận xét về văn hóa người Việt thế này.
Đang có một sự xâm thực rất ghê gớm đẩy lùi tiếng mẹ đẻ ngay trên đất nước của người Việt. Ít nhất là có một cảm giác bị tha hương tị nạn ngay trên đất nước mình.