Đặc điểm chính của các bệnh về lệch lạc tình dục là sự thôi thúc tình dục dai dẳng và những ảo tưởng kỳ quặc có liên quan đến những thứ/vật không phải là người, sự đau đớn tủi nhục của bạn tình, trẻ em…
Có thể nói rằng, không có một hiện vật nào của nền văn hóa Đông Sơn lại thể hiện hình ảnh người Việt cổ giao hoan chân thực và sinh động như thạp đồng Đào Thịnh.
Tình dục với tư cách là đối tượng thưởng ngoạn trong văn học Việt thường được sàng lọc qua các thang bậc giá trị đạo lý hoặc triết lý. Rất hiếm trường hợp tình dục thuần tuý lọt được vào trong “khuôn viên” làng văn.
Tình trạng hình ảnh gợi dục được cài cắm vào MV và màn trình diễn ngày càng phổ biến khiến phần đông công chúng chung suy nghĩ: “Âm nhạc đang bình thường hóa nội dung khiêu dâm”.
Tín ngưỡng phồn thực từng tồn tại suốt chiều dài lịch sử, được thể hiện ở hai dạng: thờ cơ quan sinh dục của cả nam lẫn nữ và thờ hành vi giao phối.
Những đề xướng “cách mạng tính dục”, “giải phóng tính dục”… (ở phương Tây cuối những năm 60) không mang lại những kết quả mong đợi, trái lại, còn làm biến dạng đời sống tính dục của con người theo hướng “giảm giá trị” của nó.
Khi một người lạ mặt tiếp cận Kurumin Aroma trên đường phố Tokyo và đưa ra lời đề nghị hấp dẫn, cô như tìm thấy cơ hội để hiện thực hóa ước mơ trở thành người nổi tiếng của mình.
Ma túy và rượu được dùng để ép diễn viên ký vào văn bản nhượng vĩnh viễn quyền sử dụng video và lợi nhuận từ chúng. Các công ty khiêu dâm không quan tâm đến số phận con người. Miễn là họ kiếm ra tiền.