Chủ nghĩa tiêu dùng suy tôn bản năng và đam mê thấp hèn hơn là giá trị tinh thần cao quý, phản chiếu sự bất công trong phân phối của cải giữa người giàu và người nghèo, nước giàu và nước nghèo.
Chủ nghĩa tiêu dùng suy tôn bản năng và đam mê thấp hèn hơn là giá trị tinh thần cao quý, phản chiếu sự bất công trong phân phối của cải giữa người giàu và người nghèo, nước giàu và nước nghèo.
Kích thích không ngừng dục vọng và nhu cầu của người tiêu dùng, cưỡng ép việc tiêu dùng những hàng hoá không thiết thực hoặc có hại cho sức khoẻ vì lợi nhuận của các nhà sản xuất là hành vi vô đạo đức.
“Điều đáng lo ngại là con người sẽ mau chóng quen dần với kích thích cũ và tìm kiếm thêm những cảm giác bất ngờ, thú vị mới từ đó tiếp tục một vòng lặp có tiêu điểm cao hơn và đặc biệt hơn”.
Qua sự tẩy não của truyền thông, người ta ngầm quy ước với nhau rằng, anh chỉ có thể đạt được hạnh phúc khi mua được những vật chất hữu hình nhất định: xe cộ, nhà cửa, quần áo, đồ trang sức…
Sự điều khiển cảm xúc của con người thông qua quảng cáo, truyền thông khiến người ta lao vào cơn bão tiêu dùng là một vấn đề mà chúng ta cần tỉnh táo nhận diện.
Giá trị hay vị thế của một con người không thể được đánh giá qua những thứ người đó sở hữu, và đồ vật vốn sinh ra là để sử dụng, ta là chủ của chúng chứ không phải ngược lại.
Sự cô đơn dần được ví như một dịch bệnh toàn cầu. Không dừng lại ở Anh, Mỹ và Trung Quốc, vấn đề tâm lý này bắt đầu lan rộng sang các nền kinh tế đang phát triển, trong đó có Việt Nam.
Khi không có danh tiếng và sự nổi bật, con người có xu hướng tiêu dùng những mặt hàng xa xỉ, mang tính chất phô trương để khẳng định “đẳng cấp” của mình.
Chủ nghĩa tiêu dùng phương Tây đi ngược lại với khái niệm Phật học về “phát triển”. Thế giới đang tìm một “con đường phát triển” toàn diện hơn, gồm cả tấm lòng và trí tuệ.
Tiêu dùng theo sở thích và sự cảm tính thay vì tiêu dùng để phục vụ những nhu cầu thực tế là một con đường đẩy trái đất nhanh chóng đi đến sự kiệt quê.