Báo The Atlantic của Mỹ giật tít: “Tại sao một cái sừng tê giác tốn 300.000 USD? Vì người Việt nghĩ nó chữa được bệnh ung thư”.
Báo The Atlantic của Mỹ giật tít: “Tại sao một cái sừng tê giác tốn 300.000 USD? Vì người Việt nghĩ nó chữa được bệnh ung thư”.
“Em làm bên Finance.” “Chị sẵn sàng settle down rồi.” “Cái đó rất là fix.” “Cậu ấy rất passive.” “Cái background của em ấy là gì?” “Chị ấy hơi hơi pessimistic.” “Tao có advice cho mày”…
Người ta có thể bỏ hàng triệu đô la để sắm một cái cây quái thai chỉ vì một mộng tưởng bản thân là rồng.
Rất nhiều học sinh thành phố, đô thị hiện nay, sướng quá: chẳng phải làm gì, cũng chẳng thiếu thứ gì… Lúc nào cũng được bố mẹ chuẩn bị cho đến tận… “chân răng”.
Họ đều chết trong hào quang bất diệt / Được khởi lên bởi niềm tin mãnh liệt / Cái chết của Che đẹp hơn / Vì một lẽ rất giản đơn…
Tờ Los Angeles Times cho rằng Mark Zuckerberg đã xây dựng Facebook thành “một con vật kếch xù” mà không biết sức mạnh của nó đã vượt tầm kiểm soát.
Bạn bè đứa nào cũng iPhone, mình lạch cạch mấy con dế lởm thì nhục lắm, dù có phải ăn mỳ tôm trừ bữa cũng phải cố sắm một cái.
Nhiều người trong chúng ta coi con cái là tài sản, là “của để dành”. Của cải thì phải đáp ứng nhu cầu hưởng thụ, khoe khoang của người sở hữu.
Đang có một sự xâm thực rất ghê gớm đẩy lùi tiếng mẹ đẻ ngay trên đất nước của người Việt. Ít nhất là có một cảm giác bị tha hương tị nạn ngay trên đất nước mình.
Like và share giúp chúng ta cảm thấy mình có giá trị, có đóng góp cho sự tiến bộ. Song, nó cũng khiến chúng ta dễ dàng thỏa mãn, tự hài lòng là đã làm hết sức mình để góp tiếng nói phản biện cho cuộc sống tốt hơn.