Khi các nhà tư tưởng trên thế giới bị bó hẹp trong thời đại của mình, Đức Phật và Karl Marx đã nhìn xuyên bề mặt xã hội bằng tư duy nhân – quả để đạt tới sự hiểu biết về những phương diện lịch sử rộng lớn hơn.
Khi các nhà tư tưởng trên thế giới bị bó hẹp trong thời đại của mình, Đức Phật và Karl Marx đã nhìn xuyên bề mặt xã hội bằng tư duy nhân – quả để đạt tới sự hiểu biết về những phương diện lịch sử rộng lớn hơn.
Ngày xửa ngày xưa, có một ông lão tên Karl Marx. Ông ta thoạt nhìn hơi đáng sợ, nhưng thực ra lại rất tử tế và thông minh, có đôi phần giống với bác Hagrid trong Harry Potter vậy á.
Triết học Hegel là một hệ thống đồ sộ, bao gồm nhiều lĩnh vực nhưng thành tựu to lớn nhất của triết học Hegel chính là phép biện chứng.
Dù cho đạo đức tôn giáo bị hạn chế ở chỗ này hay chỗ kia đi nữa, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, quan trọng nhất chính là chức năng “trái tim của thế giới không có trái tim” của nó.
Trong thập niên 1960, 1970, mối liên hệ giữa chủ nghĩa Marx và phân tâm học trở thành một chủ đề nổi bật trong đời sống học thuật của Pháp. Herbert Marcuse là gương mặt tiêu biểu cho xu hướng này.
Điều khó hiểu là ở chỗ nghệ thuật Hy Lạp vẫn tiếp tục đem lại cho ta một sự thỏa mãn về thẩm mỹ, và trên một phương diện nào đó, chúng còn được dùng làm tiêu chuẩn, làm cái mẫu mực mà chúng ta không thể đạt tới được.
Có một tỉ lệ phần trăm cao hơn trong những người Mỹ ở độ tuổi 18-30 có quan điểm ủng hộ chủ nghĩa xã hội so với chủ nghĩa tư bản.
Có một bộ mặt nhân bản sâu sắc của Marx, và tư tưởng của ông đã góp phần làm thay đổi thế giới theo xu hướng tốt đẹp hơn.
Có thế thấy, Marx và Satoshi Nakamoto – cha đẻ của đồng tiền Bitcoin – tiếp cận những vấn đề khác nhau theo cùng một con đường.