Những bệnh dịch lan tràn vài thập kỷ gần đây đều là hậu quả của việc loài người tàn phá thiên nhiên, đặc biệt là nạn buôn bán, nuôi giữ và ăn thịt thú rừng.
Những bệnh dịch lan tràn vài thập kỷ gần đây đều là hậu quả của việc loài người tàn phá thiên nhiên, đặc biệt là nạn buôn bán, nuôi giữ và ăn thịt thú rừng.
Câu chuyện này được khơi gợi từ 1 buổi hội thảo tăng cường quan hệ đối tác giữa 1 số doanh nghiệp Nhật Bản và 1 số cơ quan quản lý, doanh nghiệp Việt Nam…
Biển như người mẹ cung cấp cho con người rất nhiều thứ, nhưng biển chưa bao giờ đòi hỏi loài người phải trả lại cho biển điều gì cả. Ngược lại, con người đối xử bất công và thực sự vô ơn.
“Thắt chặt đầu của một loài động vật có vú đã tiến hóa và dìm chúng dưới nước trong thời gian dài, khiến chúng dần cạn kiệt oxy, là một phương pháp tàn nhẫn nhất trên đời”.
Đầu năm mới, tôi ước sao cho mỗi người dân đất Việt đều nhận thức việc giữ gìn vệ sinh chung, đặc biệt là ở những nơi công cộng, để cái Tết luôn mang lại tiếng cười nhưng vẫn giữ được bản chất ý nghĩa vốn có của nó.
Những kẻ phá rừng và những người thụ hưởng những biệt thự từ gỗ quý trong những cánh rừng bị tàn phá đó hãy xem cảnh người dân sống tang thương trong lũ quét. Xin hỏi lương tri các vị để đâu?
Nhiều quốc gia trên thế giới đã ban hành các điều luật bảo vệ chó mèo và các loài vật nuôi khác và các luật này được thực hiện rất nghiêm túc. Điều đáng buồn là Việt Nam không nằm trong số đó.
Chàng trai trẻ nói với tôi rằng anh phải mua cao hổ cốt cho cha mình. Tôi hỏi, bạn có hiểu hành động này rất nguy hại không.
“Nói thiệt dân chơi đồ ngà có nhiều cấp độ, nhưng nhìn chung phân thành hai nhóm. Dạng tép riu thì chơi mấy món lặt vặt, còn cơ dữ thì phải có hàng nguyên khối”.
Trồng cây, hãy trồng bằng trái tim, bằng sự chân thành, bằng ý thức nuôi dưỡng màu xanh cho đất mẹ, cho thế hệ mai sau. Đừng trồng và gắn lên cây một biển tên hãnh tiến náo đó…