Phân tích Hải chiến Hoàng Sa (1974), cuộc tấn công ở Trường Sa (1988), sự kiện Đá Vành Khăn (1995) và sự kiện Bãi cạn Scarborough (2012) để tìm ra những quy luật về hành vi của Trung Quốc ở Biển Đông.
Phân tích Hải chiến Hoàng Sa (1974), cuộc tấn công ở Trường Sa (1988), sự kiện Đá Vành Khăn (1995) và sự kiện Bãi cạn Scarborough (2012) để tìm ra những quy luật về hành vi của Trung Quốc ở Biển Đông.
Chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng sa và Trường Sa được các triều đại phong kiến Việt Nam thực thi từ rất sớm.
Philippines từng kiểm soát Scarborough, nhưng quyết định triển khai tàu chiến tới đây năm 2012 đã châm ngòi căng thẳng với Trung Quốc, khiến họ bị đẩy khỏi bãi cạn.
Cục diện Biển Đông trong năm 2025 chứng kiến Trung Quốc triển khai loạt động thái nằm trong những tính toán tinh vi nhằm củng cố yêu sách chủ quyền vốn bị cộng đồng quốc tế bác bỏ.
Cái gọi là “Nam Man, Đông Di, Tây Nhung, Bắc Địch” tất cả đều không đáng nhắc đến, chỉ có Trung quốc mới là hạt nhân của văn minh…
Có thể người ta còn tranh cãi về Lê Duẩn ở vài vấn đề, nhưng ý chí kiên cường và tinh thần cảnh giác cao độ trước chủ nghĩa bá quyền Trung Quốc, thì ít người nghi ngờ…
Ở Biển Đông, ý tưởng đã trở thành công cụ quyền lực. Trung Quốc không chỉ xây dựng đường băng và hạm đội hải cảnh, mà còn xây dựng hệ thống tri thức và pháp lý để hỗ trợ các yêu sách của mình.
Vụ việc tại Đá Hoài Ân là lần đầu tiên trong hơn một thập kỷ, Trung Quốc chính thức khẳng định chủ quyền trên thực địa đối với một thực thể địa lý chưa từng có người ở.
Nam Man, Đông Di, Tây Nhung, Bắc Địch tất cả đều không đáng nhắc đến, chỉ có Trung quốc mới là hạt nhân của văn minh. Điều này biểu hiện một loại chủ nghĩa xô-vanh chủng tộc.
Không ít các luận điểm khoa học của GS Trần Đình Hượu (1926-1995) đáng để cho người đời sau tiếp tục suy ngẫm, đặc biệt là trong việc xây dựng xã hội hiện đại và quan hệ với nước láng giềng Trung Hoa.