Chủ nghĩa hiện thực xã hội chủ nghĩa được những người luận chứng cho nó xem như một hệ thống nghệ thuật mới, mang tính cách tân.
Chủ nghĩa hiện thực xã hội chủ nghĩa được những người luận chứng cho nó xem như một hệ thống nghệ thuật mới, mang tính cách tân.
Tạo hóa (hay Nghệ thuật?) oái oăm thay, bày đặt ra cái đẹp, nhưng lại không cho biết cái chìa khóa của nó nằm ở đâu, sự vận động của nó như thế nào?
Ngoài tư duy hình tượng là cơ sở, tư duy nghệ thuật nó còn thu nạp nhiều yếu tố khác của các loại tư duy thể nghiệm, lô-gic đa trị mơ hồ, vô thức và nhất là trực giác nữa.
Chất thơ trong điện ảnh là mối quan tâm của nhiều nhà làm điện ảnh, vì đây là một trong những yếu tố quan trọng đem lại sự độc đáo, hấp dẫn đối với tác phẩm điện ảnh.
Nghệ thuật thời nguyên thủy để lại nhiều tranh vẽ mầu sắc, chạm khắc, tượng đá… biểu hiện ký ức thị giác tổng hợp, tái hiện đời sống với những nét tạo hình hồn nhiên…
Có nhiều hình thức châm biếm khác nhau được sử dụng trong điện ảnh. Trong đó, ba kiểu châm biếm chủ yếu là Horatian, Juvenalian và Menippean.
Cùng với sự phát triển của nhân loại – khoái thú thẩm mỹ có cơ sở cốt tử như nhu cầu ăn, mặc, ở, và tình dục, rất tự nhiên.
Âm nhạc đem lại cho các xúc cảm cái mà thần thoại và thơ ca đem lại cho trí tưởng tượng – và triết học đem lại cho trí tuệ – nó đưa chúng ta chạm tới một cuộc sống cao thượng hơn…
Sân khấu là nghệ thuật mang tính tổng hợp cao. Trong một tác phẩm sân khấu hội tụ giá trị văn học, diễn xuất, hội họa, âm nhạc, múa… Nói một cách hình tượng, thì sân khấu như một cái lò luyện nên hợp kim…
Bên cạnh thành tựu đáng tự hào, giai đoạn này còn để lại bài học kinh nghiệm về những ngộ nhận, những cách nhìn cực đoan mà dư âm và hậu quả còn kéo mãi đến nhiều năm sau, nhiều thập kỷ sau.