Chiếc khăn giản dị xanh xanh / Buông từ đôi vai cúi thấp / Em sẽ không quên, em hứa / Những cuộc gặp gỡ dịu dàng…
Chiếc khăn giản dị xanh xanh / Buông từ đôi vai cúi thấp / Em sẽ không quên, em hứa / Những cuộc gặp gỡ dịu dàng…
Xuân đã về đây nơi chiến trường xa. Chiến sĩ ngày đêm không giấc ngủ yên. Này đừng hót! Hỡi Họa mi! Để cho chiến binh yên ngủ…
Trong hàng ngũ quân đội đế quốc Nhật Bản năm đó có các binh sĩ người Nga được mệnh danh là “samurai Nga”. Họ đã thức tỉnh trước tinh thần chiến đấu anh hùng của Liên Xô trước Đức Quốc xã.
“Tôi chết, nhưng không đầu hàng, vĩnh biệt Tổ quốc”. Trận pháo đài Brest là biểu tượng cho sức kháng cự kiên cường của quân dân Xô-viết trước sự tấn công của Đức quốc xã.
Đường chúng tôi đi, qua khói bom, căm hờn đang nấu nung / Nhưng mai thôi, mai thôi không lâu đâu ta vào trận cuối / Chỉ còn trận cuối cùng, trận cuối nữa thôi / Hãy tiến lên đi, dù khó nhất trong đời…
Lần đầu tiên vang lên ngày 26/6/1941, tức là chỉ 4 ngày sau khi phát-xít Đức tấn công Liên Xô, bài hát được ví như một lời hiệu triệu nhân dân đứng lên chống lại kẻ thù xâm lược.
Nước Nga không bắt đầu từ thanh kiếm / Mà bắt đầu từ lưỡi hái, lưỡi cày / Đâu phải vì dòng máu Nga không nóng / Mà vì người Nga suốt đời nhân hậu / Cái ác chưa một lần chạm đến vai…
Những người phụ nữ ấy đã dựng lên một tượng đài cao đẹp, vĩ đại từng khiến chiến sĩ Xô viết nguyện: “…trên đất này tôi chết / Vì người mẹ Nga sinh tôi ở trên đời / Vì người đàn bà Nga tiễn tôi ra trận…”.
Ngày 9 tháng 5 là ngày thiêng liêng đối với các dân tộc trên toàn thế giới. Đó là biểu tượng của chủ nghĩa anh hùng và lòng dũng cảm, tinh thần cao cả của nhân loại và thắng lợi của chính nghĩa.
Hệ tư tưởng của chủ nghĩa quốc xã bị lật đổ, nhưng nó không biến mất. Chừng nào ký ức về chiến thắng năm 1945 còn sống, nhân loại còn có hy vọng không lặp lại những sai lầm của quá khứ.