Học thuộc dàn ý của người ta, thậm chí thuộc cả bài văn của người ta, thêm bớt sửa chữa vài chữ, rồi chép lại là thành ra của mình.
Học thuộc dàn ý của người ta, thậm chí thuộc cả bài văn của người ta, thêm bớt sửa chữa vài chữ, rồi chép lại là thành ra của mình.
“Em làm bên Finance.” “Chị sẵn sàng settle down rồi.” “Cái đó rất là fix.” “Cậu ấy rất passive.” “Cái background của em ấy là gì?” “Chị ấy hơi hơi pessimistic.” “Tao có advice cho mày”…
Rất nhiều học sinh thành phố, đô thị hiện nay, sướng quá: chẳng phải làm gì, cũng chẳng thiếu thứ gì… Lúc nào cũng được bố mẹ chuẩn bị cho đến tận… “chân răng”.
Xã hội nào kịp đẻ ra công ăn việc làm cho đủ khi cả làng, cả tổng quyết ‘Học đại học bằng mọi giá’. Thế mới có chuyện thủ khoa vẫn thất nghiệp.
Mỗi quốc gia đều có những vấn đề của riêng mình, thậm chí là vấn nạn, nhưng bạn sẽ làm gì khi những từ như ‘tởm lợm’ được dành để nói về đất nước của bạn?
Có mấy thím tám ở ngoài không đã, mua vé vô xem phim mà ngồi kể chuyện gia đình, chồng có bồ nhí, nói xấu đồng nghiệp, hàng xóm…
Bạn bè đứa nào cũng iPhone, mình lạch cạch mấy con dế lởm thì nhục lắm, dù có phải ăn mỳ tôm trừ bữa cũng phải cố sắm một cái.
Tôi đã từng sống ở Châu Âu hơn chục năm. Tôi có người bạn Tây nó nhận xét về văn hóa người Việt thế này.
Nhiều người trong chúng ta coi con cái là tài sản, là “của để dành”. Của cải thì phải đáp ứng nhu cầu hưởng thụ, khoe khoang của người sở hữu.