Thật lòng, khi tiếp xúc với một người bạn mới nào ở phía Bắc, tôi luôn rất thận trọng vì sợ thất lễ. Còn với những người bạn ở phía Nam, tôi có thể cho phép mình thoải mái và tự nhiên hơn.
Thật lòng, khi tiếp xúc với một người bạn mới nào ở phía Bắc, tôi luôn rất thận trọng vì sợ thất lễ. Còn với những người bạn ở phía Nam, tôi có thể cho phép mình thoải mái và tự nhiên hơn.
Tôi sống ở Hà Nội khoảng bảy năm, tự cảm nhận văn hóa giao thông đang trở thành một trong những vấn đề cấp bách và nhức nhối đối với cư dân thành phố.
Một anh bạn người Đức của tôi từng nói: “Dù sinh sống và định cư ở Đức bao nhiêu lâu, bạn sẽ không được công nhận là người Đức nếu không biết… phân loại và xử lý rác đúng cách”.
Khác với người Nhật Bản, cách “khoe khoang” của người Trung Quốc hiện nay có thể gọi là “trơ trẽn”. Mặc dù nói về người Trung Quốc, nhưng rất nhiều người Việt cũng “có phần” trong đó.
Tính nhút nhát, động làm việc gì thì lo trước nghĩ sau, không dám quả quyết làm ngay. Thí dụ như chưa đi buôn đã lo lỗ vốn, chưa làm ruộng đã sợ mất mùa. Quanh năm chỉ ngồi một xó không được một trò gì.
Nếu trong lúc chờ đèn đỏ, bạn bóc kẹo ăn và ném cái vỏ xuống đường. Cả chục, trăm người xung quanh sẽ nhìn chằm chằm vào bạn, cho đến khi bạn thấy nổi da gà và buộc phải nhặt rác lên, cất lời xin lỗi.
Nhiều người Việt có thói quen ăn nói oang oang chỗ đông người, khiến địa điểm công cộng, chốn trang nghiêm cần sự yên tĩnh trở thành… cái chợ.
Giáo dục bằng đòn roi có nhiều nhược điểm hơn ưu điểm. Ngoài tác động đến tính cách, tâm lý trẻ, đòn roi khiến mối quan hệ giữa cha mẹ – con cái dần có khoảng cách.
Vấn nạn karaoke vô ý thức đang tàn phá sự bình yên của nhiều gia đình. Các cơ quan có thẩm quyền cần phải mạnh tay hơn trong việc xử lý những người gây ra tiếng ồn quá mức cho phép ở khu dân cư.
Tại sao có những người Việt Nam, khi ra nước ngoài ứng xử rất văn minh, nhưng về nước lại nhiễm ngay các thói xấu như xả rác bừa bãi, chen lấn xô đẩy…?