Từng làm đại sứ nhiều nơi, tôi biết, ở nước ngoài, nếu thật sự thân quen, bạn cũng được ưu tiên hơn nhưng không thể nhanh chóng và khác biệt như ở Việt Nam. Tôi suy nghĩ mãi về điều này…
Từng làm đại sứ nhiều nơi, tôi biết, ở nước ngoài, nếu thật sự thân quen, bạn cũng được ưu tiên hơn nhưng không thể nhanh chóng và khác biệt như ở Việt Nam. Tôi suy nghĩ mãi về điều này…
Nếu không biết dừng lại, tính ganh đua sẽ trở thành tính đố kỵ, rất uổng phí một đời người vì không làm được nghiệp lớn.
Sự nửa vời không làm chết ai ngay lập tức nhưng nó tạo ra các sản phẩm không hoàn thiện, làm xã hội xộc xệch, luật pháp tùy tiện và ngăn cản sự phát triển.
Từ sinh nhật, tiệc cưới, ma chay cho đến nhóm vài người ngồi nhậu ở quán lề đường, khu dân cư, nhà trọ… Họ đều có thể “gào rú”, “hú hét” với âm lượng lớn nhất có thể.
Dù không muốn nghe thì cũng bị đám đông xung quanh bàn tán lọt vào tai, đập thẳng vào mắt, tránh cũng chẳng được. Quanh đi quẩn lại, chúng ta cứ làm đau đầu nhau với thói quen hóng chuyện!
Tôi nói thật, nhiều khi tôi đã muốn đâm xe vào những kẻ vượt đèn đỏ ở các ngã tư khi tôi đang ở chiều đèn xanh được phép đi. Trong mỗi người chúng ta đều tiềm tàng một sự hung ác chỉ chực bùng lên.
Có nhiều nguyên nhân khiến người ta hào hứng, hả hê khi lăng nhục tập thể trên mạng nhưng trước hết cần phải kể đến chính sách pháp luật và thực thi pháp luật.
Đi xe buýt thường xuyên, những lần ngồi gần bác tài và từ trên xe nhìn xuống đám đông hỗn tạp phía dưới, một người trầm tính như tôi cũng phải nổi nóng trước thói đi đứng tuỳ tiện của cả ôtô lẫn xe máy.
Tôi nhận được những clip và bài viết kêu gọi mua đồ tích trữ, các dòng tâm sự “kể tội” giãn cách, những lời hốt hoảng như “toang rồi”, cần phải mua máy thở kèm theo lời dặn “hãy chuyển tiếp cho người khác”.
Muốn xoá tên đất nước mình khỏi danh sách những nước xả rác nhất thế giới cần nhiều hành động cụ thể chứ không chỉ là khẩu hiệu.