Tôi rốt cuộc đã sống ở Việt Nam được bảy năm, nhưng bây giờ tôi ngày càng không chắc chắn về kế hoạch gắn bó. Tại sao ư? Vì những điều ích kỷ, tư lợi mà tôi đang hàng ngày chứng kiến.
Tôi rốt cuộc đã sống ở Việt Nam được bảy năm, nhưng bây giờ tôi ngày càng không chắc chắn về kế hoạch gắn bó. Tại sao ư? Vì những điều ích kỷ, tư lợi mà tôi đang hàng ngày chứng kiến.
Sân hận là một cách tự bảo vệ trái tim yếu đuối của mình. Cách này thì trước mắt cảm thấy mình được bảo vệ, nhưng lại mang đến nhiều phiền não theo sau, về lâu dài thì càng tổn hại cho bản thân.
Nói thật là tôi ít khi thấy người Việt mình đúng giờ ở các cuộc hẹn, các cuộc họp và ở tất cả những chỗ nào thuộc về tập thể. Điển hình nhất là đi làm muộn.
Chìa khóa thanh lịch của một người nằm ở cách họ kiềm chế cảm xúc của mình. Dùng miệng lưỡi để làm hại người khác là hành vi ngớ ngẩn nhất.
Chúng ta đôi khi phải đàm phán với những người khó chịu. Họ có thể ương bướng, kiêu ngạo, thù địch, tham lam, hoặc gian dối. Thậm chí những người bình thường đôi khi cũng trở thành đối nghịch…
Bạn đang ở giữa đám đông đợi xe buýt, nghe thấy một ai đó kể chuyện tếu lâm về “người Thanh Hóa ăn rau má phá đường tầu”. Bạn thấy tức giận hay tủi hờn vì bạn là một người có quê là Thanh Hóa?
Chẳng riêng gì chỉ người Việt mới có thói nói xấu. Thế nhưng, để đến mức phổ biến, có thể dễ dàng bắt gặp thì nó cũng là nét đặc trưng trong tính cách người Việt.
Thay vì nhận lỗi và ký biên bản nộp phạt, anh bạn cứ năn nỉ chiến sĩ cảnh sát giao thông hơn 10 phút. Năn nỉ trực tiếp không xong, anh lại gọi điện thoại nhờ người quen tác động. Tốn hơn chục cuộc điện thoại…
Những người có EQ (Chỉ số cảm xúc) thấp có xu hướng tự cho mình đúng, không lắng nghe lời người khác. Dù người khác chứng minh lời họ nói là sai, họ vẫn cố tìm cách bảo vệ quan điểm của mình.
Có rất nhiều điều người Hoa nghĩ và hành xử khác người Việt mà người Việt cần học. Nhưng nếu lối học là học đuổi theo bóng, thì càng thu hoạch, càng ảo tưởng.