Nếu coi tham nhũng đơn giản là “lấy cái gì đó không phải của mình”, thì mức độ phổ biến của hành vi này còn lớn hơn rất nhiều trong xã hội.
Nếu coi tham nhũng đơn giản là “lấy cái gì đó không phải của mình”, thì mức độ phổ biến của hành vi này còn lớn hơn rất nhiều trong xã hội.
“Văn hóa tham nhũng” là một thứ kiểu cách, phương châm sống thâm nhập sâu vào trong tư tưởng và mô thức hành vi hàng ngày, thậm chí trở thành một quan niệm giá trị được mọi người tiếp nhận.
Có là hài hước khi nghĩ rằng, những ông tướng này sẽ tiên phong đi đầu chống giặc nội xâm và ngoại xâm, chấp nhận hy sinh bảo vệ chế độ này, nhân dân này, đất nước này!?
Làm lãnh đạo cốt ở uy tín. Trong đó, tín là gốc của uy. Cứ lem lẻm và đây đẩy như thế, liệu ông có còn tín, còn uy?
Ở Việt Nam, tham nhũng trong giáo dục vẫn chưa được quan tâm đúng mức và thường bị lảng tránh bằng tên gọi một hiện tượng xã hội hơn là được nhận dạng thực sự là tham nhũng.
Theo cách hiểu đơn giản nhất, tham nhũng là “sự lạm dụng quyền lực công” phục vụ cho “lợi ích tư”. Chống tham nhũng là chống lạm quyền.
Nếu tình trạng tham nhũng đất đai không được kiểm soát, nhà nước không chỉ mất đi nguồn thu ngân sách, mà còn cả niềm tin của nhiều công dân.
Nhà công sản đã bị một nhóm những kẻ có quyền lực biến chất bảo kê bằng những công văn đóng dấu “Mật”, “Tuyệt Mật” vượt qua sự nghiêm minh của pháp luật, biến thành tư hữu.
Cần sự vào cuộc nhanh chóng của cơ quan chức năng để làm rõ trắng đen những đồn đoán về biệt phủ khủng của quan chức.
Mới cách đây chưa lâu, người dân còn không thể tin sẽ có lúc hành vi sai trái của những người ở đỉnh cao quyền lực lại bị phanh phui, bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc, công minh.