Sao thế nhỉ? Những người dân ấy chăm chỉ cả một đời bán chổi, chạy xe ôm… sao vẫn nghèo vẫn khó? Thế ra họ vận dụng sai “quy trình” à?
Sao thế nhỉ? Những người dân ấy chăm chỉ cả một đời bán chổi, chạy xe ôm… sao vẫn nghèo vẫn khó? Thế ra họ vận dụng sai “quy trình” à?
Có những trường hợp quy trình bị sử dụng như công cụ phục vụ cho những mục tiêu xấu xa. Thực tế đã ghi nhận việc lợi dụng quy trình để giết chết những ý tưởng sáng tạo tích cực, để ngăn cản việc đề bạt những người có tài, có đức…
Vụ án Đinh Văn Tăng cân điêu thể hiện rõ sự nghiêm khắc của vua Minh Mạng, từng gây chấn động lịch sử vương triều phong kiến một thời. Vụ án được chính sử nhà Nguyễn ghi lại trong bộ Đại Nam thực lục.
Toà án cần miễn nhiễm với tham nhũng. Không thể có chuyện người dân phải lo lắng về tính liêm chính hay tham nhũng của thẩm phán. Người dân phải có quyền dễ dàng chứ không phải nhọc nhằn đi tìm công lý.
Khi đọc lịch sử thời Minh Mạng, một ông vua nổi tiếng là nghiêm khắc chúng ta thấy hai sự kiện đáng chú ý cho thấy thái độ kiên quyết của vua trị tội bọn tham quan.
Những chuyến đi núp bóng “học tập, trao đổi kinh nghiệm” với thời gian gấp gáp, lại ở buổi hoàng hôn nhiệm kỳ không chỉ là “du lịch trá hình”, mà có khi còn là một dạng tham nhũng được hợp thức hóa.
Khi chính quyền Hà Nội vẫn đặt chuyện làm đẹp trụ sở lên trên việc cải thiện chất lượng dịch vụ công, vốn nằm trong nhóm kém nhất cả nước, thì người dân thủ đô có lý do chính đáng để thấy không hài lòng.
Vì sao ngành giáo dục làm dự án hàng ngàn tỷ một cách giản đơn như vậy? Vì sao những dự án gây nhiều tranh cãi vẫn được thông qua?
Tham nhũng vặt dù không gây tác hại lớn về kinh tế, nhưng nó gặm nhấm lòng tin của người dân và hủy hoại hình ảnh nền công vụ.
Hành vi tham nhũng là một sản phẩm tất yếu của cơ chế quản trị lỏng lẻo, và người phạm tội cũng là nạn nhân của một vòng xoáy ma lực, cám dỗ mãnh liệt.