Sự phát triển của nghệ thuật là sự phát triển của sự trừu tượng, và sự phát triển của sự trừu tượng là sự di chuyển vào trong một thứ ngôn ngữ vô hình
Sự phát triển của nghệ thuật là sự phát triển của sự trừu tượng, và sự phát triển của sự trừu tượng là sự di chuyển vào trong một thứ ngôn ngữ vô hình
Sự ra đời của trường phái Montage Xô-viết không chỉ gắn với câu hỏi nổi lên từ bối cảnh văn hóa – xã hội thời đó ở nước Nga, mà còn bắt rễ vào câu hỏi “Nghệ thuật điện ảnh là gì?”.
Công chúng yêu nhạc cảm nhận thể nào khi nghe một bản nhạc lại thấy xuất hiện tiếng chim hót, tiếng suối chảy, tiếng lao xao của cây rừng, tiếng gió hú trên đồi, tiếng tuyết lở trên núi cao…?
Từ giữa thập niên 1990, Phê bình sinh thái đã ra đời với sứ mệnh cao cả là phân tích chỉ ra căn nguyên văn hóa tư tưởng dẫn đến nguy cơ sinh thái, nghiên cứu quan hệ giữa con người và môi trường tự nhiên.
Các thời kỳ lịch sử của bộ môn Âm Nhạc được phân biệt bằng các trường phái hay giai đoạn trong đó một đường hướng diễn tả âm thanh đã được thịnh hành.
Về nhiều mặt, nhất là tư tưởng, văn học, nghệ thuật, thời cận đại đạt tới mức độ “kinh điển” mà thế kỷ 20, với nhiều nỗ lực cách tân, vẫn không dễ dàng vượt qua nổi.
Lâu nay người ta vẫn sính dùng từ “đương đại” (contemporary). Nào là văn học đương đại, âm nhạc đương đại, sân khấu đương đại, điện ảnh đương đại, múa đương đại và mỹ thuật đương đại…
Với đặc trưng của âm nhạc phi điệu thức là sự rời rạc, không thuận tai, khó nắm bắt, ta có cảm tưởng như các nhà soạn nhạc theo phong cách này sáng tác để gây sốc và chọc giận thính giả.
Cho dù bị chỉ trích từ nhiều nhà phê bình, nhưng âm nhạc giảm thiểu đã có một chỗ đứng khá vững chắc trong lòng công chúng và gặt hái được nhiều thành công cho đến những năm 1980 – 1990…
Chủ nghĩa lãng mạn là một khái niệm mang tính lịch sử. Từ rất lâu nó đã được sử dụng với tư cách là một trào lưu tư tưởng, thủ pháp biểu hiện và loại hình văn học.