Chửi rủa có thể xoa dịu nỗi khó chịu của riêng bạn trong giây lát chứ không làm tình hình khả quan hơn. Làm người tử tế chưa bao giờ là dễ dàng.
Chửi rủa có thể xoa dịu nỗi khó chịu của riêng bạn trong giây lát chứ không làm tình hình khả quan hơn. Làm người tử tế chưa bao giờ là dễ dàng.
“Có lẽ ta cần khôn hơn, nhanh tay hơn người khác để tồn tại”, tôi nói với vợ ở cao điểm của dịch. Vợ tôi trả lời: “Nếu vậy thế giới lại có thêm một kẻ ác”.
Mình đã bỏ được rất nhiều chất độc ra khỏi cuộc sống. Những chất độc đó có thể do mình tự tạo ra thôi, chẳng do ai mang tới cả…
Có một khoảng cách lớn giữa mong muốn được làm việc thật sự, cống hiến hết mình cho công việc, với mong muốn giàu có thật nhanh chóng.
Hàng ngày, tâm mình như con khỉ vậy, chạy nhảy lung tung, chạy theo sắc, thanh, hương, vị, xúc chạm bên ngoài mà không lúc nào ngơi nghỉ.
Việc tin vào những thứ mơ hồ như có sao xấu, sao tốt, ngày giờ đẹp, đồng nghĩa với việc con người ta tự gieo nỗi sợ hãi vào bản thân mình, thậm chí cả những người xung quanh.
Tết vẫn thế nhưng chúng ta không còn dắt tay nhau đi chợ quê mỗi sáng 30, không còn nỗi háo hức với phong bao lì xì, cũng chẳng còn ríu rít ngồi nghe nội kể chuyện xưa bên nồi bánh chưng sôi sùng sục.
Trong giao thông cần phải từ tốn thì chúng ta lại vội vã, trong khi đó nơi công sở cần phải làm việc hăng say thì chúng ta lại cứ đủng đỉnh. Nhiều thứ ở xứ ta luôn khác hoặc ngược với thế giới.
Thật đáng mừng là ở Việt Nam đã xuất hiện một tầng lớp trung lưu (về kinh tế) nhưng cũng thật đáng buồn là chưa có một tầng lớp trung lưu về văn hoá.
Tính hy sinh vì đại nghĩa dân tộc, coi mình như không có, đã được phát huy mạnh mẽ, không nghi ngờ gì hết. Nhưng lúc yên hàn, hãy nghĩ xem, người Việt mình sống cho ai, vì ai?