Chủ đề không mới nhưng vẫn đáng nhắc lại với nhau để mà cùng biết xấu hổ. Biết là còn may, còn nhắm mắt bịt tai, coi như mình đã tốt cả rồi thì đó là bất hạnh.
Chủ đề không mới nhưng vẫn đáng nhắc lại với nhau để mà cùng biết xấu hổ. Biết là còn may, còn nhắm mắt bịt tai, coi như mình đã tốt cả rồi thì đó là bất hạnh.
Tôi không quên bộ phim Xô viết nổi tiếng “Số phận con người”. Tuy nhiên, thái độ của mỗi người với số phận là hoàn toàn khác nhau. Có người cam chịu, có người oán trách, có người can trường vượt lên hoàn cảnh…
Phải chăng trước khi “được lòng người”, đầu tiên chúng ta nên trả lời câu hỏi: Ta là ai và tại sao ta lại cần phải “kiểm soát” được cảm xúc, suy nghĩ, hành động… của ai đó?
Chúng ta bắt đầu những suy nghĩ độc hại này và mang chúng theo mỗi ngày. Chúng sẽ lớn dần lên và hủy hoại cuộc sống của chúng ta hoặc ngăn cản chúng ta sống cuộc sống mà mình muốn.
Có nhiều người cho rằng người bản địa Mỹ là những người lạc hậu. Tuy nhiên, những câu nói đầy trí tuệ của họ đang tỏ rõ sự thiết thực trong đời sống hiện đại.
Điều tôi cảm thấy kinh sợ hơn cả việc hàng trăm người bị dẫm đạp chết, là cảnh hàng trăm thanh niên ở ngay gần đó vẫn nhún nhảy trong ánh sáng quay cuồng của đèn xe cấp cứu.
Marcus và Francis là hai học trò xuất sắc nhất của một họa sỹ nổi tiếng trong vùng. Khi vị họa sỹ già qua đời, ông đã rất mãn nguyện vì cả Marcus và Francis đều đã có những thành công nhất định…
Hàng nghìn năm rồi, học trò Việt Nam đi học, chỉ nghĩ đến đường công danh mà không nghĩ đến cái sự nghiệp.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi mọi người ngày càng dành ít thời gian để giao tiếp hơn. Một số nguyên nhân có thể được kể đến như sự phát triển của mạng xã hội hay lệnh giãn cách trong đại dịch.
Đôi khi bạn không làm chủ được mình chỉ đơn giản là do bạn không tìm được sự bình yên trong chính tâm hồn mình trước những sóng gió của cuộc đời vạn biến.