Khi chúng ta nói môi trường, hay bảo tồn môi trường, nó liên hệ với nhiều thứ. Căn bản sự quyết định phải đến từ trái tim loài người, tấm lòng nhân loại, có đúng thế không?
Khi chúng ta nói môi trường, hay bảo tồn môi trường, nó liên hệ với nhiều thứ. Căn bản sự quyết định phải đến từ trái tim loài người, tấm lòng nhân loại, có đúng thế không?
Dù là Phật tử hay không Phật tử, nếu con người có lòng yêu thương và trắc ẩn với người khác, thế giới chúng ta sẽ được tô màu xanh.
Bạo lực luôn luôn phát sinh từ u mê. Nhất là nó bùng lên khi con người không nghĩ đến những hậu quả đưa đến từ hành vi của họ. Bạo động đưa đến đau khổ cho kẻ khác, và hậu quả của bạo động lại là đớn đau cho chính ta.
Chủ nghĩa cá nhân được đưa lên vị trí hàng đầu đã tạo ra rất nhiều khổ đau. Chúng ta tạo ra sự phân biệt, chia cách giữa ta và người, giữa con người và thiên nhiên, giữa quốc gia này và quốc gia khác…
Phật giáo chỉ nở rộ và đi vào xã hội phương Tây vào nửa sau của thế kỷ 20 khi nền văn minh vật chất của phương Tây rơi vào bế tắc. Người ta hướng về các truyền thống tâm linh phương Đông mong tìm lời giải đáp.
Tôi viết bài này khi chứng kiến các hoạt động đậm màu sắc báng bổ giáo lý nhà Phật của sư Thích Trúc Thái Minh chùa Ba Vàng. Từ vụ “nữ sinh giao gà”, “oan gia trái chủ”, “khất tiền mặt” đến vụ “xá lợi tóc Phật”…
Đời là bể khổ, đúng là lời Phật dạy, nhưng lời dạy ấy mới là một nhận thức thực tại. Xử lý thực tại ấy ra sao để con người lặn trong bể khổ lại tìm ra nguồn vui, đấy mới là mục đích của người tu Phật…
Nếu mấy thứ nhảm nhí được tuyên truyền ở chùa Ba Vàng là thật, cả nhân loại không cần phải làm gì nữa, chỉ cần đến đảnh lễ, cúng dường xá lợi Phật là sống tốt trong nhiều đời, nhiều kiếp.
Phật tử đều biết câu “Tin ta mà không hiểu ta là phỉ báng ta” của Đức Phật – nhằm nhắc nhở việc tu học phải đúng chánh pháp, tránh mang mê tín đến cửa chùa.