Nghệ thuật thư pháp Nhật Bản (tiếng Nhật gọi là Shodo) là một trong những loại hình nghệ thuật thị giác nổi tiếng nhất của Nhật Bản.
Nghệ thuật thư pháp Nhật Bản (tiếng Nhật gọi là Shodo) là một trong những loại hình nghệ thuật thị giác nổi tiếng nhất của Nhật Bản.
“Hương đạo” – nghệ thuật thưởng thức hương trầm của người Nhật – ít được thế giới biết đến. Một điều thú vị là nghệ thuật này thể hiện mối giao lưu giữa Việt Nam và Nhật Bản từ thuở xa xưa.
Thiên nhiên tự nghìn xưa cất tiếng vì cú nhảy của một con ếch. Và Basho đã “nghe” tiếng vang của nước, tiếng vỗ của bàn tay mà giác ngộ được Thiền.
Manga đã tạo ra được một sinh quyển văn hóa đương đại riêng, giúp Nhật Bản đối thoại với các nền văn hóa khác, đồng thời cũng là cách để Nhật Bản bảo tồn và quảng bá căn cước dân tộc tính.
Nỗi buồn triết học Nhật Bản là suối nguồn của mọi quỹ đạo mỹ học Nhật Bản mang tên aware, khái niệm được hiểu như sự nhạy cảm, buồn bã, từ đó mà sinh ra yếu tính “nhạy cảm trước vạn vật” của người Nhật.
Văn học dân gian nói chung, truyện cổ tích của mỗi dân tộc nói riêng là một bức tranh phản ánh chân thực tính cách, tâm hồn của dân tộc đó.
Trong các loại nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản, đàn koto có lẽ là loại nhạc cụ phổ biến nhất. Vào mùa hoa anh đào, người Nhật thường nghe những giai điệu quen thuộc chơi bằng nhạc cụ này.
Người Nhật thường xuyên ăn những món ăn nhạt, giảm lượng muối trong quá trình chế biến thực phẩm cũng như sử dụng nước tương nhạt trong ăn uống.
Không có gì thực sự bị phá vỡ – đó là triết lý đằng sau nghệ thuật Kintsugi của Nhật Bản – một nghề thủ công hàn gắn đồ gốm bị vỡ bằng cách sử dụng các đường nối từ vàng tuyệt hảo.
Những vũ điệu do sư Phật Triết – tăng sĩ đến từ Champa – truyền dạy được khai triển thành Nhã nhạc (Gagaku), qua sự cải cách thành 8 khúc gọi là Lâm Ấp Bát Nhạc (Rinyugaku).