Đã là quan chức thì không thể vô tư nhận quà biếu một cách hồn nhiên theo kiểu “tớ cảm ơn” và suy nghĩ giản đơn coi như lẽ tất nhiên.
Đã là quan chức thì không thể vô tư nhận quà biếu một cách hồn nhiên theo kiểu “tớ cảm ơn” và suy nghĩ giản đơn coi như lẽ tất nhiên.
Nhìn vào những phát ngôn của ông Nguyễn Thanh Long, nhiều người đã nhầm tưởng ông là một người rất trong sạch, rất thanh liêm. Thế nhưng, đó chỉ là sự dối trá của một tham quan…
Thời đầu khi tiếp quản chính quyền từ thực dân Anh vào tháng 6/1959, nền công vụ của Singapore non trẻ bị nạn tham nhũng hoành hành. Tham nhũng phổ biến ở khắp nơi, được xem là lẽ thường tình.
Vụ án này nổi lên “tính hai mặt của đồng tiền”. Đồng tiền tội lỗi của những kẻ phạm tội ăn trên nỗi đau, xương máu của đồng bào mình và đồng tiền cứu mạng, thoát án tử, giảm án tù cho các bị cáo.
Trong một nền văn hóa coi trọng mối quan hệ cá nhân như ở Việt Nam, có những vùng xám, khiến cho việc phân biệt đâu là cảm ơn “trong sáng”, đâu là cảm ơn “không trong sáng” không hề dễ dàng.
Mỗi triều đại truyền được 3, 4 đời vua là bắt đầu suy vong. Chính sự suy đồi dung dưỡng bọn tham quan, ô lại hại dân hại nước. Tội lỗi của chúng với đất nước, nhân dân tàn hại không kể xiết.
Trong một xã hội với trình độ dân trí cao, sự điều chỉnh hành vi bằng đạo đức mang tính tự nguyện và đôi khi có khả năng ngăn ngừa sai trái mạnh hơn cả tính cưỡng chế của pháp luật.
Họ đã vét những đồng tiền đáy túi của đồng loại trong cơn khốn khó vì dịch bệnh bất ngờ. Thậm chí, họ vơ vét cả những người phụ nữ làm nghề “nhạy cảm” vừa thoát cảnh tù tội bị trục xuất về nước…
Tham nhũng và lãng phí làm chậm sự phát triển kinh tế – xã hội, đi liền với nhau như một cập bài trùng và được nhận diện là một trong bốn nguy cơ đe doạ sự tồn vong của chế độ.
Trong tâm khảm nhiều người, tham nhũng được xem như là chuyện tất yếu và không có gì phải xấu hổ cả. Khi đó, mối họa này nghiêm trọng hơn tất thảy những gì dân tộc Việt đã trải qua.