Sự nửa vời không làm chết ai ngay lập tức nhưng nó tạo ra các sản phẩm không hoàn thiện, làm xã hội xộc xệch, luật pháp tùy tiện và ngăn cản sự phát triển.
Sự nửa vời không làm chết ai ngay lập tức nhưng nó tạo ra các sản phẩm không hoàn thiện, làm xã hội xộc xệch, luật pháp tùy tiện và ngăn cản sự phát triển.
Đêm giao thừa các bạn vẫn lượn phố, cày games, tụ tập bạn bè… như ngày thường. Bạn ngại theo bố mẹ về quê . Về quê không có bar, không cafe, mạng thì yếu, chả lướt “phây-búc” tám chuyện được.
Từ sinh nhật, tiệc cưới, ma chay cho đến nhóm vài người ngồi nhậu ở quán lề đường, khu dân cư, nhà trọ… Họ đều có thể “gào rú”, “hú hét” với âm lượng lớn nhất có thể.
Dù không muốn nghe thì cũng bị đám đông xung quanh bàn tán lọt vào tai, đập thẳng vào mắt, tránh cũng chẳng được. Quanh đi quẩn lại, chúng ta cứ làm đau đầu nhau với thói quen hóng chuyện!
Bạn không thể tồn tại trên thương trường nếu việc bị chỉ trích hay bất kì điều gì dù nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến bạn nổi điên.
Tôi nói thật, nhiều khi tôi đã muốn đâm xe vào những kẻ vượt đèn đỏ ở các ngã tư khi tôi đang ở chiều đèn xanh được phép đi. Trong mỗi người chúng ta đều tiềm tàng một sự hung ác chỉ chực bùng lên.
Một nước rộng ngần đó, một dân tộc lớn ngần đó, chiếm đến một phần tư dân số toàn cầu, lại là một vùng cát chảy của sự đói nghèo, ngu muội, đấu tố, tắm máu mà không tự thoát được.
Có nhiều nguyên nhân khiến người ta hào hứng, hả hê khi lăng nhục tập thể trên mạng nhưng trước hết cần phải kể đến chính sách pháp luật và thực thi pháp luật.
Đi xe buýt thường xuyên, những lần ngồi gần bác tài và từ trên xe nhìn xuống đám đông hỗn tạp phía dưới, một người trầm tính như tôi cũng phải nổi nóng trước thói đi đứng tuỳ tiện của cả ôtô lẫn xe máy.
Tôi nhận được những clip và bài viết kêu gọi mua đồ tích trữ, các dòng tâm sự “kể tội” giãn cách, những lời hốt hoảng như “toang rồi”, cần phải mua máy thở kèm theo lời dặn “hãy chuyển tiếp cho người khác”.